3 thg 3, 2016

Khúc Ca Bi Tráng Cuối Cùng - Chương 20



Những tiếng hô đồng thanh rào rào vang lên với lão Vượng vang lên. Ngay cả thằng vốn lầm lỳ như thằng Thổ Công, vốn im lặng chẳng nói câu nào thì giờ cũng vang lên nghiêng ngả, mà nếu thuận tiện thì anh cũng sung sướng lắm nếu được thoi cho nó một cú lệch mặt sang hướng nào cũng được. Mẹ. Dĩ nhiên là có cả thằng chuẩn úy tưởng thực thà, và là tác giả của cái trò tờ chỉ lệnh láu cá này nữa. Anh biết rằng tuy hắn đang ngăn cản đám lính thuộc quyền trong cơn sung sướng hồ hởi bất ngờ này, cái cơn sướng tinh thần của hai kẻ duy nhất con hưởng lúc này. Hai sĩ quan trẻ và hai cơ hội vàng để chứng tỏ cho cả đơn vị biết rằng ai hơn ai. Việc ai xứng đáng chỉ huy đơn vị trong lúc nhạy cảm, này, tức là ai dám dẫn đơn vị đến cái chết nhất chứ chả phải chiến công vang dội, chả phải huân huy chương nhất, thậm chí ai sống ai chết nữa. Mồ hội chảy ròng ròng xuống trán anh. Lão T, ra hiệu cho xung quanh bớt ồn rồi bất ngờ quay sang hỏi anh :




- Còn ý kiến của cậu thì sao ? Vì dù sao cậu cũng là chỉ huy đơn vị...

Anh giật mình lúng túng. Nhìn lướt qua từng đôi mắt đồng đội, anh hiểu được cảm xúc của từng người lúc này. Thằng Bình và Thổ Công thì thản nhiên hút thuốc vì đối với chúng thì sao cũng được. Anh chàng chuẩn úy Z nhìn anh với đôi mắt như cầu xin Còn lão T, thì luôn đứng ngồi nhấp nhổm. Thậm chí lão còn lảng tránh ánh mắt của anh. Chỉ có ba thằng còn lại, thằng X1, X2, X3 thì gườm gườm nhìn anh với những đôi mắt dữ dội như tóe lửa. Nhưng khuôn mặt căng thẳng, với đôi mắt vằn vện tia máu nhìn chòng chọc vào anh như muốn nói :”Nếu anh không đồng ý, chúng tôi sẽ giết phăng anh luôn”

- Tôi không đồng ý. Anh lạnh lùng lên tiếng và thản nhiên chấp nhận bất cứ sự bùng nổ, kể cả những phát đạn của những người lính đang say máu đó. Một khoảng im lặng căng thẳng kéo dài như vô tận nhưng cuối cùng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Mọi người im lặng nghe anh nói tiếp tục bằng cái giọng lạnh lùng đó:

- Là một sĩ quan, tôi phải tuân theo mệnh lệnh của cấp trên. Dù chính tôi cũng rất muốn tấn công cái mục tiêu đó.

Anh giơ tay ra hiệu chấm dứt những tiếng ồn ào phản đối của đồng đội và nói tiếp :

- Tôi đã nhìn thấy và đã đọc bản chỉ lệnh rút quân đó. Nếu muốn tôi không thấy bản chỉ lệnh đó thì hãy mổ đầu tôi và lấy nó ra.

Anh nghiến răng nói nốt những lời cuối cùng. Những giọt mồ hôi nặng nề lăn rơi xuống tấm bản đồ trên bàn. Anh chờ đợi giây lát như ngạt thở rồi gằn giọng nói tiếp : 

- Bây giờ nếu không có ai ý kiến gì thì chúng ta sẽ bàn tiếp kế hoạch rút lui đêm nay theo mệnh lệnh.

Im lặng thật lâu dài, và lần đầu tiên anh có cảm giác bất an giữa các chiến sĩ của mình. Cả một khối người quân phục vũ khí đầy mình đang lầm lì chứng tỏ cho anh thấy họ không còn coi trọng anh nữa. Có cái gì đó mong manh lắm đã đổ vỡ chăng ? Cái khách sạn cần phải chiếm lấy hay không phải chiếm lấy đối với anh chẳng còn quan trọng nữa. Nhưng anh cũng không muốn và không thể mất đi cái vị thế của một sĩ quan, cái vị thế mà anh muốn những người lính kia phải tôn trọng. Như họ đã từng tôn trọng anh. Ôi, phải chi anh Tư Khanh đừng hy sinh...

Cái anh chàng Z, người sĩ quan có khuôn mặt non choẹt luôn tái mét khi bị đám lính ba gai thuộc quyền nổi giận bỗng nhiên phá vỡ bầu không khí đông đặc khi dõng dạc lên tiếng nói với anh :

- Thế theo anh thì sao trên lại rút đơn vị chúng ta về tuyến sau, trong khi chúng ta là đơn vị xung kích thọc sâu nhất ?

Anh qủa là chưa nghĩ đến vấn đề này. Dừng lại giây phút nhìn chàng chuẩn úy dò hỏi rồi anh ậm ờ trả lời cho xong :

- Ừ thì cứ cho là trên đã có những thay đổi trong kế hoạch tấn công. Cũng có thể có sự thay đổi chiến thuật hay mục tiêu gì đó. Cũng có thể tiểu đoàn quyết định rút chúng ta để tấn công mục tiêu khác, quan trọng hơn.

Mủm mỉm cười, anh chàng chuẩn úy nói :

- Xin lỗi thủ trưởng nhưng tôi không nghĩ thế. Tôi cho rằng cấp trên đã không tin tưởng chúng ta có thể thành công trong việc đánh chiếm cái cao ốc khách sạn kia.

Thằng X1 văng tục, còn lão T, thì gầm lên. Cả đám nhao nhao ào lên bất mãn. Ngay chính cả anh cũng cảmthấy khó chịu. Đơn vị G trăm trận trăm thắng và nổi tiếng khắp cả sư 320 về điều này. Và cái mục tiêu thì bọn anh đã có kế hoạch chiếm nó dễ dàng như lấy đồ ở trong túi ra. Vậy mà một thành viên của đơn vị lại nói như vậy? Nhưng anh chàng chuẩn uý này không hề lúng túng như mọi khi. Anh ta đợi cho những tiếng ồn ào phản đối của mọi người giảm bớt rồi mới thong thả nói :

- Tôi có thể giải thích ngay sự không tin tưởng này. Đó là việc đơn vị ta đã bị tổn thất một phần ba quân số trong những đợt tấn công trước. Thêm vào đó là còn có quá nhiều thương binh. Mà việc bổ sung quân số sẽ rất khó khăn nếu không nói là không thể trong hoàn cảnh đơn vị của ta đã tiến qúa xa vào vùng địch. Tôi xin lỗi thủ trưởng nhưng một điều không kém phần quan trọng nữa là đơn vị đã không còn những người chỉ huy gan dạ nổi nữa. Chính trị viên L, đại đội trưởng K. cùng với hai trong ba đại phó đã hy sinh. Chỉ còn một mình anh, nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra với anh thì đơn vị sẽ không còn sĩ quan chỉ huy nữa. Lúc đó nó sẽnhư rắn không đầu. Trong tình trạng như vậy thì cấp trên không tin tưởng chúng ta có thể tiến chiếm thành công cái cao ốc kia cũng là một điều dễ hiểu. Hết.

Một sự im lặng bao trùm lên lên những khuôn mặt xám ngoét đang đứng xung quanh bàn. Sự tức giận, lòng tự hào của tất cả đã bị tổn thương qua sự phân tích đơn giản và hợp lý của anh chàng Z. Ngay cả chính anh cũng thấy đau nhói trong ngực. Thì ra cái đơn vị G được nổi tiếng khắp chiến trường miền Nam này phần nhiều do chỉ huy của họ thôi ư ? Chính trị viên L và đại đội trưởng K. Đó là những cấp trên của anh, những người anh luôn khâm phục vì sự khôn ngoan và lòng gan dạ sắt đá. Riêng với cương vị đại đội phó, anh còn là người bạn tri kỷ với đại đội trưởng K nữa.

Thế nhưng giờ đây người bạn và cấp trên ấy đã hy sinh và cái xác của anh đang nằm cứng lạnh ở phòng bên cạnh. Giờ đây anh mới chính là người chỉ huy cao cấp nhất của cái đơn vị Gấu huyền thoại này, mặc dù nó chỉ còn hơn phân nửa tay súng. Và nhiệm vụ đầu tiên của anh trong tư cách chỉ huy đơn vị, nhục nhã thay là đưa đơn vị rút lui, điều mà trước đây chưa hề có. Kể cả những trận đụng độ với tụi Mẽo. Chỉ vì cấp trên không tin tưởng ở người chỉ huy mới như anh ư ?

Bây giờ thì nỗi bực bội của các đồng đội mới bùng ra. Lão T nói oang oang bằng giọng tức giận :

- Tổn thất một phần ba thì ăn thua gì ? Chỉ cần một nửa đơn vị G của chúng ta cũng xơi tái được cái KS đó.

Như mọi khi, thằng X1 gằn giọng chửi thề :

- Mẹ kiếp. Họ coi thường những thằng còn sống như chúng mình qúa.

Anh im lặng nghe đồng đội phẫn nộ lên tiếng. Chính anh cũng cảm thấy điều đó với tư cách chỉ huy đơn vị. Anh đã cùng đại đội G tham gia bao nhiêu trận đánh lẫy lừng nhưng giờ đây anh không còn thấy tự hào nữa. Trận nào anh cũng tham gia với tư cách là phó cho Tư Khanh.

Thằng Bình đế thêm :

- Dĩ nhiên là những đồng chí đã hy sinh là những chiến binh oai hùng của đơn vị. Nhưng những người còn lại như chúng ta đâu phải đồ bỏ…có phải cấp trên đã nghĩ như vậy khi rút chúng ta ra không cho tấn công nữa hay không ?

Thằng Thổ Công từ nãy đến giờ vẫn ngồi yên lặng, bỗng lên tiếng bằng cái giọng Sài Gòn đặc trưng :

- Cũng có thể còn một lý do nữa mà cậu Z đã nói. Đó là chỉ huy của đơn vị chúng ta đã hy sinh gần hết. Nhất là đại đội trưởng K. Anh ấy được đánh giá là một chỉ huy gan dạ, khôn ngoan nhất của tiểu đoàn. Giờ đây anh ấy không còn nữa. Đơn vị G của chúng ta đã như rắn mất đầu rồi. Xin lỗi thủ trưởng nhé, chúng tôi tin anh đủ sức thay anh K nắm đơn vị, nhưng liệu cấp trên có tin tưởng không ? Nếu họ tin anh như chúng tôi tin thì chắc chắn sẽ không có cái lệnh rút quân kia.

Lời của thằng TC như một cái tát vào mặt anh. Mọi người bỗng nhiên bất ngờ đổ dồn mọi ánh mắt sang nhìn anh khiến anh lặng người đi. Không cần lời nói nào của họ, anh cũng hiểu được ý nghĩa của những ánh mắt ấy. Họ nghĩ rằng nếu anh nằm trong phòng kia thay cho anh K, thì không bao giờ có lệnh lui binh. Chỉ vì Tư Khanh đã chết và một sĩ quan, tuy đã tham gia bao trận đánh với họ lên nắm đơn vị thì mới có cái lệnh chết tiệt đó. Giờ đây anh cảm thấy chính mình là kẻ duy nhất mang lại nỗi nhục cho đơn vị mà anh đang chỉ huy. Cơn giận ngấm ngầm trong anh bỗng bùng lên dữ dội. Anh không thể để các đồng đội coi thường được. Anh phải chứng tỏ cho họ thấy anh xứng đáng chỉ huy đơn vị G lẫy lừng này. Anh phải chứng tỏ cho đồng đội thấy anh có thể bằng anh K, thậm chí còn hơn nữa. Và anh sẽ chứng tỏ bằng cách chiếm lấy cái khách sạn khốn khiếp kia, dù có chết.

Anh không nhìn ai và lên tiếng cương quyết :

- Thôi. Không bàn tán lôi thôi nữa. Chuẩn bị tập hợp anh em cùng vũ khí đạn dược.

- Nghĩa là sao hả thủ trưởng. Thằng Bình thắc mắc hỏi. Chúng ta chuẩn bị để rút lui hay để tấn…công

Nhiều tiếng lao xao thắc mắc của nhiều người khác cùng lên tiếng hỏi theo. Anh cúi mặt xuống tấm bản đồ và nhỏ nhẹ lên tiếng :

- Chính tôi cũng không thấy tờ chỉ lệnh nào cả.

Không gian chợt vỡ ùa. Mọi người hỷ hả bu lại chung quanh anh và vỗ vai anh đồm độp. Lão T. oang oang nói :

- Thế mới đúng là người của đơn vị G chứ. Tớ cam đoan cậu sẽ là một chỉ huy xứng đáng của đơn vi này, như đại đội trưởng K. Nào mọi người lại đây.

Lão ta hả hê đập bàn tay to tướng của lão xuống bàn tay anh đang để trên bàn bản đồ và trịnh trọng nói :

- Tôi chưa bao giờ trông thấy tờ chỉ lệnh nào từ hôm qua đến giờ.

- Tôi cũng chưa thấy. Một bàn tay của ai đó đập xuống tay lão T. đang đè chặt lấy tay anh.

- Tôi cũng chưa từng thấy. Một cú đập của bàn tay tiếp theo.

Anh chờ đợi cho cú đập tay của người cuối cùng. Rồi anh hất tất cả ra và đứng dậy dõng dạc nói :

- Cậu Bình làm chỉ huy phó cho tôi và sẽ lên chỉ huy đơn vị nếu tôi hy sinh. Lần lượt tiếp theo là Lão Vượng, cậu X1. Các cậu mau chóng phổ kế hoạch tấn công cho các anh em khác theo phương án đã định. Cuộc họp kết thúc.

Anh ngồi im lặng trong khi các đồng đội hổ hởi mau chóng biến dần khỏi căn phòng. Khi không còn ai trong phòng nữa thì đầu óc anh lại phân vân. Một ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu :”Mình có hành động đúng hay không ?”

Nhưng đúng hay sai thì cũng đã trễ rồi, không còn có thể thay đổi gì được nữa. Các đồng đội của anh đang chuẩn bị cho cuộc tiến công đi ngược với lệnh cấp trên do chính anh ra lệnh. Anh cũng không còn thời gian để trả lời câu hỏi không thể trả lời được ấy nữa. Mấy tay súng thuộc quyền kia đã mau chóng trở lại với lểnh khểnh vũ khí và hài lòng cho anh biết rằng tất cả đã được chuẩn bị theo đúng như kế hoạch tấn công trước đây.

Anh rút cây súng ngắn ra kiểm tra và lên đạn. Chính khẩu súng ngắn đen sì mà anh đem tới nhà nàng từ những giây phút đầu tiên đó. Rồi hít một hơi dài, anh cầm lấy khẩu súng AK và nói ngắn gọn : Đi thôi….

Kế hoạch tấn công thật đơn giản và liều lĩnh do chính anh đặt ra. Từ đây đến cái khách sạn có khoảng bốn ngã tư đường. Ở hai bên đường, trong những căn nhà cao tầng bọn chúng bố trí các ổ đại liên. Rất dễ phát hiện vì chúng chất đầy bao cát ở những vị trí đó. Có khoảng trên chục vị trí như vậy. Ngoài ra có thể còn có các tay súng ở rải rác trong các căn nhà dọc theo con phố. Nếu muốn đánh chiếm khách sạn thì phải lần lượt tiêu diệt từng ổ đề kháng, từng tay súng ở suốt trong dãy phố dài vài trăm mét đó. Nếu vậy thì phải cần đến nhiều hơn là đại đội G và phải mất rất nhiều thời gian và thương vong. Trong hoàn cảnh hiện tại thì đó là một điều không thể thực hiện được nếu muốn chiếm cái mục tiêu đã định là cái khách sạn. Đó là nhiệm vụ của đơn vị anh, dĩ nhiên là trước khi có cái lệnh rút lui chết tiệt kia. Việc loại trừ các ổ đề kháng sẽ do đại quân của ta giải quyết.

Nhưng qua sự quan sát bằng ống nhòm cùng việc cử các tay trinh sát kỳ cựu mò mẫm vào tìm hiểu trước đó, anh quyết định sẽ tấn công ngay chính con đường thẳng tắp chăng đầy chướng ngại vật đó. Sẽ dùng một lực lượng đánh nhanh, và bỏ qua các vị trí cố thủ hai bên đường mà đánh thẳng qua con đường chính. Một mạch cho tới cái đích là cái khách sạn. Anh trình bày kế hoạch đây sẽ là mũi tiến công chính và được các đồng đội hưởng ứng nhiệt liệt.

Sở dĩ anh muốn tấn công chính diện theo con đường này vì phát hiện ra rằng, con đường chạy thẳng rồi quẹo vào khách sạn hầu như không có các chướng ngại vật kiên cố. Chỉ có dăm bảy cái hàng rào kẽm gai được dăng ngang đường. Dường như bọn Ngụy dựng các hàng rào kẽ gai mỏng manh đó chỉ để kiểm soát người dân qua lại mà thôi. Chỉ duy nhất ở ngã tư đầu tiên là có một hàng thùng phi đầy cát được xếp dăng ngang con phố.

Anh đã ra lệnh tìm vài cái xe tải lớn. Kết qủa là một tổ do Thổ công dẫn đầu đi tìm kiếm và đã mau chóng đem về đến ba chiếc xe tải GMC. Những chiếc xe tải khổng lồ đó có thể chở hàng chục người. Anh ra lệnh dùng sắt thép, gỡ ở bất cứ đâu trong những ngôi nhà đang đóng quân để gắn ở hai bên. Để che chắn những họng súng của bọn Ngụy ở các ổ phục kích trên các tầng lầu hai bên đường thì càng gắn nhiều sắt thép càng tốt. Cả đơn vị thay nhau làm thợ gò hàn tiện, những vật dụng để làm việc này có qúa nhiều ở các cửa tiệm mà bọn anh đang đóng chốt. Cuối cùng thì đã có hai cái xe được che chắn như những chiếc xe bọc thép. Không còn vật liệu để làm chiếc thứ ba. Chính anh và cả đơn vị cũng phải trầm trồ khen ngợi những chiếc xe chắc chắn và ngon lành đến thế. Thật may mà cái lệnh rút lui đã được hủy bỏ và chính tay anh đốt đi. Có được nhiều chiếc xe như thế này thì có lẽ bọn anh sẽ kéo đến tận dinh Độc Lập lắm.

Anh quyết định đánh đòn bất ngờ thứ hai, ngoài việc thẳng tiến bằng con đường chính diện. Bọn anh sẽ tấn công khi trời vừa hửng sáng, khi bọn Ngụy còn mệt mỏi vì phải căng thẳng thức suốt cả đêm.

Ở trên xe đầu tiên bên cạnh người lái là một khẩu trung liên chọc vỡ kính ra ngoài. Trên thùng xe được che chắn đầy sắt thép là những nòng súng AK.47 tua tủa chĩa ra hai bên. Ở bốn góc là những tay súng B.40, mỗi tay có đến hai ba khẩu và hàng chục viên đạn. Hai tay ngồi trước sẽ dùng súng phóng lửa B.40 đó để huỷ diệt mọi chướng ngại vật để lấy đường cho xe đi. Còn hai tay sau thì trong lúc xe chạy cứ nhè các ổ đại liên chất đầy bao cát mà phang thoải mái. Còn các chiến sĩ thì nép sau những tấm lá chắn, nếu không kê súng lên thành xe thì cứ việc thọc súng qua các cái lỗ đục sẵn mà siết cò vào bất cứ cái gì đụng đậy ở hai bên đường.

Ngoài ra chiếc xe thứ ba, không được che chắn sẽ chở theo hết cả các tử sĩ. Đó là kế hoạch tấn công của bọn anh. Giờ đây trong lúc chờ trời hửng sáng, đồng đội của anh đang ẩn mình trong thùng những chiếc xe và được giấu trong một gian nhà kho ven đường. Bức tường thông ra ngoài đường đã được đục sát và chỉ một cái đẩy nhẹ là nó đổ sập xuống cho ba con quái vật bất ngờ lao ra.

Ở một vị trí thuận tiện nhìn ngay ra chính con đường, anh và cái ban chỉ huy được thành lập vội vã đó đang im lặng dùng ống nhòm quan sát. Phía bên kia lính tráng không nhiều và cũng chẳng tham gia gì công việc bố phòng cả. Có rất nhiều cảnh sát và bọn chúng cứ đi qua lại, xét hỏi từng người dân qua đường. Thỉnh thoảng ở đâu đó hai bên đường, bọn chúng vãi ra từng tràng đạn vô ích về phía bọn anh. Có vẻ như chúng làm thế cho đỡ buồn chán. Ở các mặt trận khác thì tiếng súng, tiếng đạn pháo nổ suốt đêm. Còn khu vực này cả ngày hôm nay chẳng có đánh đấm gì. “Được. Chúng mày chờ đấy. Chẳng còn lâu nữa đâu” Anh nghĩ bụng và luôn giơ tay để xem chiếc đồng hồ dạ quang.

Khi hừng đông bắt đầu và tia nắng đầu tiên soi rõ cái khách sạn nổi lên cao giữa bầu trời mờ mờ sáng thì anh phát lệnh xuất phát. Bọn anh quay vào trong kho, nơi có ba con quái vật sắp sửa gầm thét. Trong cái kho còn tối đen, anh kiểm tra lần cuối đội hình bằng đèn pin. Anh dặn dò kỹ đồng đội :

- Phải tiết kiệm đạn dược nhé các cậu. Chúng ta không những chiếm mà còn phải chốt lại một hai ngày cho đến khi đại quân ta tiến vào sau. “Nào, bây giờ thì ngựa đã sẵn sàng, mời các chàng Gấu hãy ra roi”.

Cả đám trên hai xe cười thoải mái. Đây là câu nói nổi tiếng của đại đội trưởng K, mỗi khi bắt đầu một trận tấn công. Anh cố tình nhắc đến nó để các đồng đội không quên người chỉ huy đã hy sinh của họ. Và giờ đây anh ấy vẫn như còn sống qua câu phát lệnh tấn công đầy vẻ chuyện chưởng Tàu, một đề tài ưa thích của K.

Anh leo lên chiếc xe thứ nhất và nắm lấy tay cầm của khẩu trung liên. Bên cạnh là anh chàng Thổ Công mặt lạnh như tiền. Anh đã phân công cụ thể cho từng người. Chuẩn uý Z đi xe sau vì nếu xe đầu của anh bị diệt thì cậu ấy sẽ thay mặt anh chỉ huy đơn vị. Cũng giống như anh đã thay anh K. khi anh ấy hy sinh. Còn nếu cậu ấy cũng nằm xuống thì lão T, với cấp bực thượng sĩ sẽ lên thay thế. Tuy không phải sĩ quan nhưng anh tin tưởng cái lão già đầu bếp này sẽ dẫn dắt đơn vị G của anh thoát khỏi mọi hoàn cảnh khó khăn nhất. “Đó là một anh già láu cá” Anh nghĩ bụng và thử quay tới quay lui khẩu súng máy.

Anh nhìn đồng hồ, nhìn ánh sáng bên ngoài qua khung cửa sổ. Còn hơi sớm. Anh đốt một điếu đưa cho TC, và đốt cho mình một điếu. Thả một hơi khói đặc quánh ra khỏi miệng, anh hỏi anh ta :

- Nhà cậu có xa khu vực này không ?

- Không gần mà cũng không xa. Anh chàng gốc gác thành phố này trả lời.

Anh ngần ngừ giây lát rồi nói :

- Chuyến này khi đại quân ta tiến tới KS, thì tôi sẽ cho cậu về phép thăm gia đình hẳn một tuần cho sướng nhé.

Anh ta không trả lời mà thở dài ra một luồng khói thuốc như vẻ chán chường. Nhưng anh ta vẫn im lặng không nói gì, mắt nhìn vào bức tường trước mặt.

Anh cau mày hỏi :

- Cậu không tin tôi sao ?

- Tin chứ. Nhưng để được cậu cho về phép thì ít nhất quân ta cũng phải chiếm được trung tâm thành phố này. Nhà tôi ở ngay gần dinh TT Ngụy ấy.

Anh cười vỗ vai anh ta và cười nói : Tưởng chuyện gì chớ chuyện đó thì chắc như bắp. Chẳng phải chúng ta đang ở gần trung tâm thành phố rồi sao ? Còn đằng sau chúng ta là cả một đội quân hùng sẵn sàng tấn công thẳng vào tận đó. Cậu cứ yên tâm chuẩn bị về thăm gia đình đi….

Anh giơ đồng hồ lên xem một lần nữa rồi vỗ vai Thổ Công nói nhỏ:”Mở máy đi” Tiếng xe tải gầm lên khiến chiếc xe rung bần. Anh quan sát qua chiếc gương chiếu hậu để biết chiếc xe thứ hai, thứ ba cũng đã nổ máy bằng cách chớp chớp đèn. Ném điếu thuốc hút dở qua khung cửa, anh nắm chặt lấy báng khẩu trung liên và gằn giọng nói :

- Xuất phát !

Chiếc xe tông đổ bức tường đã đục sẵn và lao ra đường với tốc độ ghê hồn. Nó lao mạnh đến mức anh tưởng nó sẽ đâm sang dãy nhà đối diện. Nhưng TC đã đánh tay lái một vòng rất điệu khiến chiếc xe lắc lư nhảy chồm qua cả vỉa hè bên kia trước khi đâm thẳng vào chính diện con đường. Kẻ thù còn xa nên anh phải thò đầu ngoái lại để xem chiếc xe thằng X1 lái. Nó vòng cua một cú cũng tuyệt như của TC vậy. Chỉ có chiếc xe thứ ba phải ôm cua sát đến mức cạ mình vào dãy nhà đối diện rồi mới băng xuống đường. Anh nhìn đầu vào nhìn kiếng chiếu hậu và yên tâm khi tất cả ba chiếc xe đang nối đuôi nhau lao tới. Đã tới gần ngã tư thứ nhất, nơi có dãy thùng phì đằng sau rào kẽm gai. Anh nhìn thấy bọn lính hốt hoảng chạy qua chạy lại. Thậm chí chúng còn đứng ngây ở giữa đường ngạc nhiên. Chắc chúng tưởng xe chở Mẽo….

Một ý nghĩ loé lên trong đầu anh. Anh bảo TC giảm tốc độ lại và cố kìm không xiết cò cây súng đang nhảy bần bật trên tay. Lệnh là đồng đội chỉ được nổ súng khi anh khai hoả đầu tiên. Bọn anh tiến lại gần với bức tường chướng ngại vật bằng thùng phi. Nhưng vẫn chưa đến mức để hai cậu thủ B.40 ở hai góc trước thùng xe khai hoả chính xác được. Phải gần thêm nữa…. thêm một chút nữa……

Khi anh thấy mấy tên cảnh binh vẫn còn đứng chính giữa con đường và đưa tay ra hiệu dừng lại anh hét lớn với TC tăng ga. Đồng thời anh siết cò khẩu súng. Những bóng người ngã gục, những bóng khác cuống cuồng bỏ chạy vào nhà dân hai bên đường. Một cách ung dung anh quét từng tràng đạn từ bên này sang bên kia. Anh còn kịp nhìn thấy những vệt đạn làm tung vôi trắng hai dãy nhà bên đường trước khi hai vệt lửa B.40 phụt xuống dãy thùng phi chính giữa đường. Lối đi đã mở toang hoác và xe của anh lao qua cái màn khói lửa mù mịt ấy êm hơn anh tưởng nhiều. Tiếp tục quét đạn đều đặn vào hai bên đường, anh vừa nhìn vào kiếng chiếu để kiểm tra những chiếc xe sau. Anh thấy an tâm khi họ vẫn nối đuôi nhau theo xe của anh.

Lúc này bọn Ngụy dường như đã sực tỉnh. Tiếng súng bắn trả vang lên dữ dội. Có tiếng đạn chan chát trên thùng xe của anh. Nhưng các đồng đội ở thùng xe đã đứng cả dậy và nã đạn liên hồi kỳ trận vào các ổ súng của địch. Đến ngã tư thứ hai thì những ở súng máy có bao cát đã bị các tay thiện xạ B.40 nhà nghề xóa sổ. Chỉ có các tay súng bắn lẻ tẻ và rời rạc. Nhưng bọn chúng cũng bị tiêu diệt mau chóng.

Chỉ có một điều duy nhất mà anh và các đồng đội không ngờ tới là khi húc đổ những hàng dây kẽm gai giăng ngang đường thì chúng cứ lẵng nhẵng kéo theo. Qua thêm vài chặng kẽm gai nữa thì trước xe là cả một nùi bùng nhùng tòan những cái của nợ đó. Xe dẫn đầu của anh chạy chậm hẳn lại khiến chiếc xe đi sau húc cả vào đuôi. Trong lúc Thổ Công loay hoay đánh vật với cần số và vô lăng để chiếc xe tiến chậm rì rì thì anh la lên cho các tay súng đang đứng trên thùng xe :

- Cho mỗi hàng kẽm gai một phát B.40.

Viên đạn cắm ngay cái đuôi lửa vào và hàng kẽ gai biến mất như nó chưa xuất hiện ở đó bao giờ. Con đường trở rộng thênh thang. Sức chống cự của bọn Ngụy ở đây cũng chẳng còn bao nhiêu ngoài những tay súng lẻ tẻ và bị diệt gọn nhanh chóng. Đã gần đến ngã tư cuối cùng. Hàng rào kẽm gai cũng bị bắn tung lên mở toang con đường đưa vào ngã tư, nơi có cái khách sạn mơ ước của bọn anh. Có lẽ bọn chúng phòng thủ rất mạnh ở phía vòng ngoài, nơi ngã tư đầu tiên có giăng ngang dãy thùng phi. Còn ở trong này thì yếu xìu. Ngay ngã tư này, bọn anh đã diệt một lô cốt bao cát và vài tay súng lẻ một cách dễ dàng. Hầu như chẳng còn tiếng súng chống cự của bọn chúng nữa. Thậm chí khi xe của anh vừa bị bắn nổ lốp vừa bị cả đống kẽm gai đùn trước mắt nên nó tiến tới một cách khó nhọc, anh liền nhảy ra ngoài khoát tay cho xe của cậu Z dẫn đầu trước. Quẹo vài thước là cái khách sạn mà bọn anh mơ ước đã ở trước mặt. Cả đoàn xe băng lên cái vỉa hè rộng rãi của nó và cùng ập vào cái cửa quay ra vào.

Anh là người nhảy xuống đầu tiên và dẫn đồng đội tông cái cửa xoay xông vào. Một anh chàng đồng đội ngớ ngẩn nào đó đã cùng lúc hăng hái xông vào khung cửa xoay bên trái khiến anh ta ngã bật ra. Không để ý đến điều đó, anh xông vào căn phòng khách rộng rãi và cực kỳ sang trọng. Cùng với các đồng đội, anh lao lên các từng lầu và ra lệnh toả ra để lùng sục tất cả mọi căn phòng. Cái khách sạn lộng lẫy giờ đây không có một tay súng nào, thậm chí không có một bóng người.

Mọi người nhanh chóng chuyển vũ khí đạn dược và thương binh vào trong khách sạn. Cả các tử sĩ, trong đó có cả anh K. cũng được đưa vào trong khách sạn. Anh ra lệnh đậu dăng hàng ba chiếc xe tải trước cửa khách sạn.

Rất nhanh chóng, bọn anh hồ hởi bắt tay vào công việc phòng thủ ở cái khách sạn có tên Pháp là Dòng sông Xanh. Một khách sạn sang trong với 5 cái tầng lầu. Trông nó to thù lù và thật đẹp, thật sang trọng từ trong ra ngoài. Nhiều tay lính nhà quê chưa bao giờ biết được lại có một cái khách sạn đẹp như thế ở trên đời này và dùng nó để làm gì nên cứ ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn ngó ? Thế là sau khi làm xong nhanh chóng công cuộc phòng thủ, cả bọn kéo nhau đi tìm hiểu cái khách sạn sang trọng này. Kết qủa là đổ vỡ và đồ đạc bị vất lung tung khắp nơi. Có mấy thằng trong toán của anh bị lạc đường trong cái khách sạn đẹp đẽ và to lớn này.

- Tớ đã ao ước sắm một bộ tràng kỷ như bộ này nhưng cả đời mình cũng không thể sắm nổi. Vậy mà giờ đây đem nó ra để che chắn đạn thì hoài của qúa.- Còn tớ thì phải nhảy lên nhảy xuống đã đời rồi phải ngủ một đêm trên tấm nệm dày cộp và êm ái này. Sau đó mới đem lên che ở cửa sổ. Anh chàng X3 lên tiếng.

- Còn khối tấm nệm để cậu nhảy nhót và nằm ngủ. Anh chàng Bình lên tiếng riễu cợt : Ngoài tấm nệm này cậu cần có thêm một cô nàng nữa mới đủ bộ.

Anh mỉm cười khi nghe các đồng đội nói vậy. Giờ đây anh thấy hài lòng vì đã quyết định chiếm cái khách sạn này. Có lẽ cấp trên giờ này cũng không tin được điều đó cho đến khi có liên lạc được hoặc khi đại quân ta kéo tới. Cuộc tấn công thành công ngoài sức tưởng tượng khi chiếm được mục tiêu hấp dẫn này mà không thương vong lấy một người. Có lẽ đại đội trưởng K. cũng chưa chắc làm được như anh. Trong lòng tràn ngập tự hào, anh nghe các đồng đội ca ngợi chiến thuật tấn công bất ngờ và liều lĩnh của người chỉ huy mới của họ là anh. Anh vội vàng nói để cắt ngang cơn hứng khởi củađồng đội :

- Thôi nào các cậu. Sở chỉ huy sẽ đóng ở tầng hai, trong một phòng khách nhỏ và cũng sang trọng không kém phòng khách ở tầng cuối. Cậu Z. phân công cảnh giới ở cả bốn phía, nhưng tập trung ra hướng ngã tư nhiều hơn. Nhưng để tránh tình trạng thương vong vì chúng bị bắn đạn pháo, chúng ta làm các lỗ châu mai ở tất cả các cửa sổ nhìn xuống đường. Nhưng chỉ để một hai người cảnh giới thôi. Tuyệt đối không được tập trung đông người ở các lỗ châu mai bên cửa sổ. Còn tất cả tập trung ở phòng chỉ huy hoặc tản đi đâu đấy. Hoặc nếu bọn chúng chưa tấn công thì các cậu cứ thoải mái đi thăm thú cho biết cái khách sạn này cho biết.

- Chúng tôi lên sân thượng chơi được không ? Thằng X1 lên tiếng hỏi. Giờ này bọn chúng chưa tấn công đâu ?

- Nhưng các cậu lên đó làm gì ? Anh ngạc nhiên hỏi.

- Thì để ngắm nghía cái thành phố này ấy mà. Lão T. trả lời : Bọn ta chẳng từng ao ước được ngắm nhìn xem cái thành phố này nó như thế nào sao ? Chưa chiếm được nó thì cũng phải ngắm cho khoái con mắt chứ ? Nếu thủ trưởng cho mượn cái ống nhòm thì bọn ta có thể nhìn đến tận trung tâm thành phố đấy.

Anh mỉm cười gật đầu. Chính anh cũng ao ước cái điều tương tự như các đồng đội của mình. Được ngắm nhìn cái thành phố này là điều mà ở trong rừng bọn anh đã mong muốn. Trong đơn vị anh cũng có nhiều tay gốc gác nông thôn, chưa nhìn thấy một cái thành phố nó như thế nào. Mà cái thành phố xa lạ và khổng lồ này, nếu chưa chiếm được thì cũng đáng để ngắm nhìn lắm. Anh vui vẻ gật đầu nói với các đồng đội đang chờ đợi anh :

- Đồng ý. Và cả tớ cũng cùng lên nữa.

Cả bọn ào lên sung sướng. Rồi không chậm một giây, cả đám ùa lên cái cầu thang dẫn lên sân thượng. Phần anh thì cũng vội vàng đi lấy cái ống nhòm và theo chân họ ngay.

Sân thượng là một khoảng trống rộng thênh thanh tới mức có thể đá bóng ở trên đó. Một số có khung trần và trồng rất nhiều dây leo lạ và đẹp mắt. Có vô số chậu cảnh trồng đủ thứ kỳ hoa dị thảo mà lần đầu tiên bọn anh trông thấy. Nhưng điều khiến bọn anh ngạc nhiên nhất là nhìn xuống thành phố từ trên cao. Những ngôi nhà lô nhô vây quanh những cái cao ốc cao vọt hẳn lên trên bầu trời trong xanh đầy nắng. Những ngôi nhà màu trắng với mái đỏ khác lạ với bọn anh trải ra tít tắp tận chân trời. Các ngã tư giăng như mạng nhện biến thành phố giống như một bàn cờ lộn xộn không đều đặn.

Cả đám há hốc miệng nhìn khung cảnh khác lạ chung quanh. Có lẽ cả đời họ cũng chưa hình dung ra một cái thành phố khổng lồ và lạ lẫm đến dường ấy. Tất cả đều say sưa ngắm cảnh chung quanh. Thỉnh thoảng những tiếng kêu thảng thốt vang lên, những tiếng cười khoái chí cùng những câu chửi thề khi thắc mắc những gì nhìn thấy được qua ống nhòm.

Lão T, ồm ồm lên tiếng :

- Dân chúng ở thành phố này sống sung sướng thật. Toàn những ngôi nhà gạch hoặc nhà lầu cao hai ba tầng.

- Đó chỉ là một tầng lớp giàu có thôi ông bạn ơi ? Chuẩn úy Z nói lớn trong tiếng gió thổi ào ào. Nhưng chẳng bao lâu nữa thì chúng ta sẽ được ở trong những ngôi nhà sang trọng đó khi đại quân ta kéo tới đây.

Cả đám ngay lập tức tụ tập ở trên sân thượng. Ở đây có thể phóng tầm mắt đến tận những chiến tuyến của quân ta qua những vệt bom pháo và lửa cháy. Đây cũng là vị trí quan sát từ trên cao xuống hướng đường lớn rất tốt. Nhưng lý do chính là để bọn anh có thể ngắm nghía thành phố mới lạ này một cách thoải mái. Bọn anh nằm trên một khoảng sân nhỏ có rất nhiều chậu cảnh xinh xắn và các giàn dây leo lạ mắt. Thành phố hiện lên bên dưới thấy rõ mồn đến mức bọn anh cỏ thể nhìn thấy cả những đoàn người đang đi tới đi lui như những đàn kiến vỡ tổ. Những chiếc xe chạy qua lại. Nhiều người dân dừng lại ngước nhìn về phía bọn anh...

Nhưng chẳng mấy chốc thì các barie được dựng lên. Quân cảnh, CSDC...đã mau chóng lập một vòng vây xung quanh nơi bọn anh đang đóng quân. Gần nhất là đám lính dù, với những cái mũ đỏ đang ẩn mình trong các vị trí kín đáo. Xa xa nữa là đám cảnh sát dã chiến cũng đang vội vã lập những hàng rào kẽm gai.

Thằng X, quan sát tất cả sự bố phòng đó một cách thản nhiên bằng cái ống nhòm của Mỹ to tướng mà anh giao cho. Cả bọn tranh nhau dán mắt vào đó để ngắm nhìn quanh cảnh đó với vẻ háo hức say mê. ….

Thằng X1 hả hê lên tiếng :

- Thế là đơn vị chúng ta đã được đụng với đủ thứ quân chủng chiến nhất của bọn Ngụy rồi. Nào là dù, TQLC, Cảnh sát giã chiến….Chỉ còn thiếu có bọn Mẽo nữa thôi.


- Tiếc….tiếc thật nếu có cả bọn Mẽo…mẽo nữa cho đủ bộ. Thằng X4 nói. Nó là một anh chàng nông thôn hơi ngây ngô và có giọng nói ngọng nghịu.

- Cậu cứ yên tâm. Sẽ có cả bọn Mẽo đến tiếp sức nếu cái bọn Ngụy kia không hạ được bọn ta.
Anh quan sát chung quanh một cách cẩn thận. Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy phòng tuyến của quân ta đã ở xa hơn anh tưởng rất nhiều. Trước khi leo lên sân thượng này, anh đã tưởng rằng đại quân ta như ở ngay sau lưng bọn anh. Nhưng giờ đây, qua màn khói lửa của những cuộc đụng độ, anh thấy rõ ràng rằng các phòng tuyến của quân ta còn lui lại sâu hơn so với trước lúc bọn anh đánh chiếm khách sạn này. Và các hướng tấn công không còn nhiều như trước nữa. Chỉ cần nhìn các dấu hiệu của các trận đánh giữa ban ngày như thế này thì đủ hiểu tại sao cấp trên đã ra lệnh rút quân khỏi chỗ trú đóng chứ không phải là lệnh tấn công chiếm khách sạn như cũ. Đơn vị Gấu đã ở trong thế gần bị bao vây dù không tấn công nữa rồi. Và việc tấn công cái khách sạn khốn khiếp này chỉ khiến cho việc đơn vị anh bị bao vây thêm hoàn hảo mà thôi.

Một cơn đau thắt ngực bỗng nỗi lên. Anh không dám nghĩ đến điều khủng khiếp là đại quân ta đang bị đánh lui khiến cho đơn vị anh gần như lọt vào vòng vây của kẻ thù. Có thể đó là một chiến thuật khôn khéo nào đó mà cấp trên đã áp dụng, để nghi binh và tập trung lực lượng rồi bất ngờ tung ra cuộc tấn công cuối cùng chăng ? Như trong trận đánh lịch sử Điện Biên Phủ, quân ta đã chẳng kéo vào rồi lại kéo ra một cách đầy khó khăn và bí hiểm đó sao ? Nhưng cuối cùng vẫn là một chiến thắng lừng lẫy trong lịch sử thế giới.

Nhưng cơn đau thắt trong ngực anh vẫn không giảm bớt. Nếu đúng như vậy thì đơn vị anh cũng phải rút trụ quân nơi vị trí cũ, trước khi anh ra cái lệnh ngốc nghếc là tự động tấn công một cách đơn độc vào sâu hơn nữa như bây giờ. Giờ đây thì bọn anh đã ở qúa xa đại quân. Giờ đây thì cái đơn vị Gấu lừng danh đã bị bao vây với bốn bề dày đặc quân thù. Nếu không có sự tiếp ứng của đại quân, điều mà anh cảm nhận sẽ không có thể được trong vài ngày tới, thì bọn anh khó có thể trụ lại đây được. So sánh số quân ít ỏi mà đơn vị đang có, phải đối đầu với đủ thứ lính tráng và nhiều vô kể sẽ đưa ra một kết luận thật đơn giản. Không có sự tiếp ứng của quân ta, không còn đạn dược và lương thực thì bọn anh sẽ bị diệt gọn ở trong cái khách sạn sang trọng này. Cho dù bọn anh là đơn vị Gấu nổi tiếng lẫy lừng. Và người chịu trách nhiệm chính của sai lầm này chính là anh. Người chỉ huy vừa lên nắm đơn vị được đúng một ngày.

“Tại sao lại đâm đầu tấn công một cách đơn độc như thế, khi quân ta còn ở qúa xa. Đó chẳng phải là một bài học đơn giản mà anh đã học sao. Lòng hăng hái của các chiến sĩ thuộc quyền và nhất là tự ái ngu xuẩn của anh đã đưa đơn vị lọt vào một vòng vây qúa sâu rồi. Có thể bọn Ngụy đã cố tình gài bẫy để cho bọn anh dễ dàng tấn công cái khách sạn này và chính anh là người có lỗi khi quyết định tấn công chứ không chấp nhận lệnh rút lui rõ ràng của cấp trên. ” Anh nghĩ thầm và thấy ruột lại đau thắt lại : Chính anh, phải, chính anh là kẻ có lỗi duy nhất trong sai lầm khủng khiếp này. Ôi, Trời Đất ơi. Chính anh đã phạm sai lầm chết người này khi đưa đơn vị Gấu oai hùng của mình chui sâu vào cái bẫy này với tư cách của một người chỉ huy tạm thời được đúng một ngày.

Anh liec nhìn bóng tối nơi nàng nằm. Không cần nhìn lâu anh cũng biết nàng vẫn còn thức khi anh kể lại những đoạn kỷ niệm đầy buồn bã này. Anh biết nàng sẽ nhỏm dậy để an ủi anh. Nhưng Xuân vẫn nằm nguyên chỗ cũ và khẽ nói :

- Đấy là kỷ niệm buồn bã nhất của anh phải không ?

- Phải, một quãng đời mà ta muốn quên nhất. Em không thể tưởng tượng trước đó anh đã nghĩ thế nào trước khi quyết định tấn công đâu. Anh đã ra lệnh tấn công với ý nghĩ thế này. Đại đội G chỉ có một chỉ huy là Tư Khanh ư ? Anh sẽ chứng minh cho tất cả các chiến sĩ của đại đội G, cho tiểu đoàn và cho toàn mặt trận rằng điều đó là sai. Đại đội vẫn còn có anh. Có anh. Tân chỉ huy đại đội…Ôi, anh đã nghĩ như vậy đấy, và lại với người đại đội trưởng Tư Khanh mà anh vốn rất kính phục.

Mai Tú Ân

25 thg 2, 2016

Khúc Ca Bi Tráng Cuối Cùng - Chương 19



Lại một đêm như mọi đêm. Đang trong giờ giới nghiêm nên đường phố vắng lặng êm đềm khác thường. Họ chỉ cảm nhận được sự yên tĩnh đó khi rời nhau sau những cuộc ái ân nồng nhiệt nhất. Cả hai mệt ngoài cùng nằm nghe tiếng gió thổi ào ào trên táng là trên nóc nhà. Tiếng lá cây cọ vào nóc nhà và cả tiếng chim hót hay ếch nhái kêu inh ỏi ngoài vườn để tìm kiếm bạn tình. Lâu lâu có một chiếc xe nhà binh nặng nề chạy ù ù qua. Tiếng ồn rộ lên một chút rồi không khí yên ắng lại trở lại như cũ.





Chẳng biết làm việc gì, nàng ngả đầu vào vai anh, nằn nì nói :

- Anh kể tiếp về câu chuyện hôm qua đi, đến đoạn bọn anh đánh chiếm cái khách sạn Dòng Sông Xanh ở ngã tư đường nhà em đó ?

- Uở. Anh lại tưởng em đã ngủ một giấc ngon lành kể từ khi anh còn đang kể về việc hành quân xuống đồng bằng ?

Nàng trườn sát vào lòng anh hơn và nũng nịu nói :

- Đúng là em có ngủ và cũng chỉ nghe lơ mơ thôi. Nhưng những lời kể chuyện của anh thì nó cứ như tự nhiên lọt vào óc của em, rõ ràng đến từng chi tiết vậy. Có lẽ vì em nằm trong lòng anh nên những lời kể của anh đã đi vào tâm trí của em qua con đường máu thịt, qua hơi ấm của vòng tay anh chứ không phải qua đôi tai nữa.

Trong bóng đêm, anh phì cười vì ý nghĩ ngộ nghĩnh đó của nàng nhưng rõ ràng là anh cảm thấy hài lòng lắm khi được nàng nghe tận cùng đến thế. Sôi nổi hẳn lên, anh bắt đầu tiếp tục kể đến cái đoạn bỏ dở hôm qua, trong khi nàng cuộn tròn trong lòng anh như mọi khi :

Khi đó mũi tiến công dũng mãnh của đơn vị Gấu của anh đã thọc sâu vào tới tận trung tâm của quận 8, không xa cái cư xá này của em. Bọn anh chiếm một ngôi nhà mà dân đã di tản để làm sở chỉ huy đơn vị. Từ vị trí này, bọn anh có thể nhìn thấy rõ mồn một cái khách sạn Dòng Sông Xanh đang lù lù ở cách đó không xa. Đó là một vị trí chiến lược mà trước trận đánh vào thành phố Sài Gòn, đơn vị xung kích của bọn anh đã được lệnh phải đánh chiếm nó bằng được. Chiếm lấy cái khách sạn đẹp đẽ đó và tử thủ ở đó chờ đại quân. Mệnh lệnh trước đó cho đơn vị anh đã ghi rõ như vậy. Chính các chỉ huy tiểu đoàn đã trao quân lệnh rõ ràng như thế. Thiếu tá Tư Thao đã còn gào lên khi anh và Tư Khang chào vội vàng trước khi chuồn. "Này, chiếm khách sạn là để phục vụ tiểu đoàn tấn công chớ không phải làm chỗ để các bố tụ tập làm chỗ ăn chơi đàng điếm đâu đấy nhé. Bọn C Gấu các cậu không nói là lại đàng điếm ăn chơi đấy"

Tư Khanh ấm ức chi đó dừng lại muốn cãi, nhưng anh đã kéo tuột anh ấy đi luôn. "Lão này nhảm quá. Ăn chơi đàng điếm cái gì" Tư Khanh tức anh ách cứ lảm nhảm tự hỏi như vậy. Làm như anh ấy không biết cái câu chữ đó là gì.

- Ôi, dào ơi. Anh để ý đến các bố ấy làm gì. Anh tham gia nói vào để hạ nhiệt chàng đại đội trưởng tính nóng như lửa. Tình hình chiến sự khẩn trương nên các anh ấy cũng nóng đầu lên ấy mà. Với lại vài câu chữ thôi mà...

Thế là số phận của cái khách sạn Dòng Sông Xanh ở gần nhà em đã được quyết định vào vận xui rồi. Em thấy không, trong khi chung quanh phố xá hầu như còn nguyên thì cái khách sạn đẹp đẽ giờ như chỉ còn bộ xương nham nhở. Tiếc cho nó thật đấy.

Anh khẽ nâng đầu nàng lên cho đỡ mỏi tay, tiện thể anh vừa có thể đặt đầu nàng lên ngực mình, lại vừa thỉnh thoảng phì phèo điếu thuốc. Cái tư thế này thích thật đấy. Mình có thể vừa ôm nàng trong tay kể chuyện chiến chinh cho đến lúc tận thế. Anh mỉm cười rít một hơi thuốc lá dài khoái trá.

Lúc đó tất cả các đồng đội đang vây quanh anh và quanh cái bản đồ giữa tiếng nổ ầm ầm xung quanh. Lúc này anh là người chỉ huy cao nhất của đơn vị, vì đại đội trưởng Mười Khanh đã hy sinh ngay trong lần xung trận đầu tiên của đơn vị vào thành phố. Lúc này đơn vị anh vì tiến qúa nhanh nên gần như ở đơn độc giữa lòng bọn định. Nhưng bọn chẳng ai lo đến điều đó cả. Đơn vị Gấu thì có biết sợ bao giờ. Hơn nữa đại quân đang ở ngay đằng sau, không biết cách bao xa vì chẳng có liên lạc gì cả nhưng chắc chắn chẳng xa gì vì nhiều năm chiến trận như thế rồi. Nhưng cả đơn vị tin rằng chỉ ngày một ngày hai nữa là họ sẽ tới chỗ bọn anh mà thôi. Điều lo lắng duy nhất và cũng là điều chán nhất của cả đơn vị là chẳng nhận được cái lệnh tấn công nào cả, ngoại trừ cái lệnh tử thủ ở đó chờ lệnh mới do chính đại đội trưởng K. nhận.
Nhưng anh K. đã bị hy sinh ngay trước đó trong một trận phản kích của bọn nhảy dù. Thế là khơi mào cho một trận đánh sống mái của đơn vị anh và kẻ thù. Cả đơn vị như muốn nổi điên lên cùng nhau ùa ra để phản kích ngược lại bọn chúng mà chẳng có mệnh lệnh nào cả. Hai nên xông lại đánh nhau loạn xà ngầu trên một chiến trường gồm toàn những ngôi nhà gạch xây cất cẩn thận với những vườn cây xinh xắn cho những loài hoa chen nhau mọc. Bọn anh tông cửa xông vào những ngôi nhà có khóa cửa và cả những tờ giấy gắn lên ổ khóa nói xin giữ gìn đồ đạc cẩn thận, và lời cám ơn của gia chủ.

Nhưng cơn say máu của hai bên đã phá tan tất cả. Cả đồ đạc bị nổ tung tan tành lẫn cơn tàn sát đối phương mà những cái đầu nóng đã gây ra.

Không bắt tù binh ! Không bắt tù binh… Điên cuồng báo thù cho đại đội trưởng, chen lẫn tiếng hô xung trận là những tiếng la hét đầy hận thù của đám lính trong đại đội. Bọn họ truy sát đến cùng và bắn hạ những tên lính đã buông súng phía bên kia một cách không hề thương xót. Cả cái đám của đơn vị Gấu đã vừa xả súng vừa thét truyền cho nhau :”Đừng bắt tù binh !” Thế là cả những thằng vứt súng giơ tay đầu hàng cũng chịu chung số phận. Trận đánh ngắn ngủi nhưng tàn bạo và khiến anh không thể nào quên. Anh nhớ rất rõ có ba tên lính mặt mũi non choẹt đã giơ tay đầu hàng. Có một thằng chừng 18, 19 tuổi thậm chí còn qùi xuống vừa khóc vừa lạy thằng X1 như tế sao. Thằng X1 đó hạ cây súng xuống như chấp nhận sự đầu hàng của bọn đó. Nó ra hiệu cho ba tên chui vào một cái hầm trú ẩn nhỏ xíu như một cái lỗ và nói khẽ :

- Chui xuống đó để tránh pháo kích.

Không cần nói thêm lời thứ hai, cả cái đám hàng binh đó vội vàng nhảy ngay vào đó. Thằng lính trẻ trước khi chui vào còn chụp lấy cái tay không cầm súng của thằng X1 mà lắc đấy lắc để. Nước mắt còn nhoè nhoẹt trên khuôn mặt trẻ măng của nó khi nó nói trong cơn xúc động :

- Em đội ơn các anh Việt Cộng đã tha mạng.

Các thằng X2, X3 cùng vài thằng khác đang rút về bỗng đứng lại nhìn sự việc với cái nhìn vô cảm. Thậm chí chúng nó còn rút thuốc lá ra châm hút mời nhau. Chỉ duy nhất có một mình anh là ngơ ngác không hiểu. Trong hoàn cảnh đơn vị anh lúc đó thì không thể giữ tù binh mà chuyển nhanh họ về phía sau. Nếu có thời gian thì tù binh sẽ được các chính trị viên, hoặc sĩ quan như anh giảng giải sơ qua một về chủ trương nhân đạo của chính quyền CM rồi chờ đơn vị sau tiếp nhận. Có điều đang chiến đấu như thế này thì chỉ chuyển cho sớm thôi chứ giảng giải chính sách cái gì. Nhưng anh chẳng phải thắc mắc lâu. Khi tên hàng binh non choẹt cuối cùng chui vào hầm trú ẩn thì thằng X1, rút một trái lựu đạn trong một dãy đeo quanh lưng tháo chốt và quăng vào căn hầm có ba tên tù binh. Nó né người sang một bên cửa hầm như sợ bùn đất trong đó văng vào người vậy. Một tiếng nổ trầm đục vang lên. Không phải bùn đất mà là những tảng thịt, những mảnh cơ thể người và máu văng ra tung toé khỏi miệng hầm…

Ôi, Lạy Chúa. Xuân bỗng nhỏm dậy trong lòng anh và kêu lên thảng thốt. Té ra nàng vẫn thức khi nghe anh kể chuyện đến đoạn đó. Nàng ngồi hẳn dậy nói lớn, giọng run rẩy. Nếu không thả họ đi được thì để họ chết với một thân hình nguyên vẹn mà Chúa đã tạo ra. Tại sao cái người X1 lại có thể tàn ác khiến cả ba người đó xương tan thịt nát như vậy ? Nàng nói xong và làm dấu thánh giá ba lần liên tiếp.

Chờ cho cơn xúc động của nàng, và của cả anh nữa trôi đi giây lát rồi anh vuốt tóc nàng rồi nói :

- Chính anh cũng bất ngờ về hành động của cậu ta. Anh nhớ lúc đó anh đã thét lên lạc cả giọng : Cậu đã vi phạm quân luật. Cậu có biết hiệp định Giơnever về chiến tranh đã qui định rằng..

Nhưng cái anh chàng X1 thản nhiên trả lời anh rằng :”Đúng đấy thủ trưởng ạ. Tôi vừa làm lễ tế cho tiểu đoàn trưởng xong”. Còn lão Vượng già thì cười khà khà mà rằng :”Đúng là thằng này vi phạm hiệp định Giơnever gì đấy. Có lẽ ta phải đưa nó sang bên đó xử án chăng ?” Những tiếng cười rộ của cái đám thuộc hạ khiến anh cứng họng. Đành phải ra lệnh rút quân về và cho qua chuyện đó. Lúc đó đang là chiến tranh mà.

Nhưng nàng vẫn không chịu. Nàng nói giọng xúc động :

- Nhưng không thể tàn ác đến mức đó được, cho dù là chiến tranh đi nữa. Tại sao không thả họ đi, nhất là cái anh chàng trẻ măng đó. Có thể có một bà mẹ và một cô gái đã phải khóc thương cho anh ta đến cuối đời vì hành động của cái người X1 đó.

- Nếu ai cũng có một tấm lòng thương người như em thì sẽ chẳng bao giờ có chiến tranh cả. Anh vẫn vừa vuốt tóc nàng vừa nói. Nhưng đột nhiên anh dừng lại và bất ngờ hỏi nàng : Ua, mà anh tưởng em đang ngủ ngon lành rồi chứ khi nghe thấy tiếng thở đều đều của em.

Nàng lại cuộn tròn trong lòng anh như một con mèo và nũng nịu nói :

- Thì em đã chẳng bảo không rằng em không cần phải nghe bằng tai là gì. Những lời kể chuyện của anh nó truyền qua da thịt của em. Nó thấm vào máu và đi vào óc của em….

- Thôi đi cô bé gian dối ạ. Làm gì có cái kiểu nghe lạ đời đến như vậy ?

Nàng từ từ ngồi dậy trong lòng anh. Cố nhìn khuôn mặt anh trong bóng tối lờ mờ, nàng nói bằng giọng nghiêm trọng :

- Anh có nhớ lần anh nói với em rằng anh đã phạm một sai lầm lớn không ? Một sai lầm khủng khiếp khi đưa cả đơn vị của anh vào chỗ chết. Một sai lầm mà anh chỉ muốn được chết để tạ tội với đồng đội đó ?

- Anh nhớ và giờ đây nỗi đau của anh vẫn còn nguyên vẹn. Anh sẵn sàng chết đi để sửa chữa sai lầm đó vì ...

Nàng lấy tay bịt miệng anh lại và nói, giọng tha thiết :

- Em đã nghe anh kể từ nãy đến giờ và giờ đây em càng muốn nghe vì cảm thấy sắp đến đoạn mà anh gọi là một sai lầm khủng khiếp đó.

Anh nhìn nàng ngạc nhiên : Nhưng làm sao em biết là đến chính đoạn này…..

- Thì anh chẳng kể rằng sai lầm của anh bắt đầu khi anh lên nắm đơn vị ngay sau khi anh K. chết là gì. Nàng nũng nịu nói và nằm cuộn tròn trong người anh. Đấy là một cách mà nàng thường làm mỗi khi muốn anh nói ra những điều nàng muốn nghe. Nàng nói như thúc giục anh : Nào, nào kể tiếp đi nào. Lần này thì em sẽ tỉnh như sáo để không bỏ sót câu nào của anh đâu đấy. Lần này thì em nghe cả bằng tai và cả bằng máu thịt đấy, nên anh phải kể chi tiết vào. Nhưng đừng có những chuyện chết chóc giống như cái anh chàng X1 đã làm.

Rõ ràng là anh rất hài lòng khi anh nói sôi nổi hẳn lên :

- Thế là em không còn ghét nghe những câu chuyện chiến tranh rồi. Thế là anh có được một thính giả không còn lơ mơ ngủ nữa khi nghe chuyện chiến trận. Mà em cũng đúng nữa khi cảm nhận được sự bắt đầu của cái sai lầm khủng khiếp của anh….

- Thôi nào kể đi ông tướng. Nàng cắt ngang lời anh vì không muốn anh cứ nhắc mãi về cái gọi là sai lầm khủng khiếp nào đó. Một sai lầm mà anh luôn day dứt, đau khổ đến mức muốn tự giết mình. Nàng nói như thúc giục anh và biết rằng câu chuyện anh kể không còn là một câu chuyện đánh lạc hướng nữa rồi. Nàng thực sự muốn biết nó là cái gì : Em chỉ muốn biết sai lầm gì mà kinh khiếp thế ?

Anh dựa lưng vào tường và im lặng rít thuốc lá. Điếu thuốc cháy đỏ trong đêm soi rõ đôi môi mím chặt. Một lúc sau anh bắt đầu câu chuyện, mỗi lúc một sôi nổi hơn :

- Anh không biết kể từ lúc nào cho em hiểu. Thôi thì để anh kể theo tiếp theo đoạn trước nhé.
Nằm trong lòng anh, nàng gật đầu và anh bắt đầu tiếp tục câu chuyện của mình :

- Khi anh K. chết, thì dĩ nhiên anh là chỉ huy đơn vị. Bọn anh lập ra một ban chỉ huy mới. Một cách ngẫu nhiên khi toàn những tay chiến binh kỳ cựu nhất mà cũng ba gai nhất ở trong cái ban chỉ huy tạm thời đó. Đó là thằng Bình này, thằng TC này rồi cả Lão thượng sĩ T. hoả đầu quân nữa. Rồi thằng X1, X2, X3. Toàn là những tay coi trời bằng vung và là đồng đội của anh hai năm trời nay. Chỉ có cậu chuẩn úy Z. một tay sĩ quan trẻ măng mới được điều về đơn vị. Đó là sĩ quan duy nhất mà đám lính cựu của đơn vị G bọn anh có thể nổi khùng lên mày tao chí tớ với anh ta. Mỗi lần như vậy thì anh ta lại tái mét đi như một cô gái bị người yêu giận dỗi. Tuy nhiên anh ta cũng đã chứng tỏ được tinh thần dũng cảm trong chiến trận và đang dần dần được anh em trong đơn vị G chấp nhận. Nhưng anh vẫn luôn nghĩ cậu ta là một sĩ quan tồi và là một người lính giỏi.

Dĩ nhiên kể từ lúc anh K. hy sinh thì anh là chỉ huy kiêm chính trị viên của cái đơn vị “G” oai hùng, tuy rằng lúc này nó chỉ còn phân nửa quân số mà thôi. Anh cho gọi những người hạ sĩ quan và các tay lính cựu như đã nói vào để lập ban chỉ huy tạm thời theo điều lệnh. Và anh chàng chuẩn úy Z mà anh vừa kể cũng được anh gọi lên và gia nhập nhóm chỉ huy luôn. Vì dù sao anh ta cũng là sĩ quan duy nhất còn lại sau anh.

Bọn anh đóng quân ở một khu vực như bàn cờ với các ngã tư chia cắt nhau. Đây là một khu dân cư buôn bán với vô số cửa hiệu ở hai bên đường. Địch quân ở bốn phía chung quanh và từ các toà nhà lầu gần đó, bọn chúng liên tục bắn những loạt đại liên vào chốt của bọn anh. Sau cái vụ phản kích bất ngờ để báo thù cho thủ trưởng K. có thể bọn chúng không dám tấn công nữa. Còn bọn anh án binh bất động vì quân số đã hao hụt qúa nhiều. Hơn nữa vì đang ở trong tuyến vòng vây đầu nên không hề nhận được mệnh lệnh hành quân tiếp theo.

Xác của đại đội trưởng K được đặt trong phòng y tế kế bên sở chỉ huy tạm thời cùng bẩy đồng chí khác. Trong đó còn có vài thương binh đang được tổ quân y chăm sóc.

Ở phòng ngoài là nơi đặt ban chỉ huy. Chung quanh cái bàn có trải tấm bản đồ là toàn thể ban chỉ huy đơn vị G lừng danh. Ngoại trừ anh và cậu chuẩn úy Z là sĩ quan. Còn tất cả đều là những tay cựu binh vào loại ba bứa nhất của đơn vị. Bọn anh tiếp tục ồn ào bàn bạc về cái mục tiêu kế tiếp trong tiếng cãi vã và cả tiếng chửi thề. Dĩ nhiên mục tiêu đó là cái khách sạn Dòng Sông Xanh rồi. Nó chỉ cách chỗ bọn anh vài trăm mét và cao vọt lên hẳn so với những khu nhà xung quanh. Từ xa trông nó thật đẹp và cũng thật là quyến rũ. Nó đã nằm trong kế hoạch trước cuộc tấn công. Nhưng theo điều lệnh, các mục tiêu tiếp theo phải được lệnh trực tiếp từ tiểu đoàn. Còn không có lệnh đó thì phải chờ đợi tại vị trí cũ. Và bọn anh đang mòn mỏi chờ đợi liên lạc viên mang cái lệnh mơ ước đó đến….

Thằng X1, cái thằng mà người ngợm đầy vết xăm trổ lên đạn cây súng tiểu liên và hồ hởi nói lớn với anh :

- Nào. Thủ trưởng còn đợi gì nữa mà không phát lệnh tấn công đi. Cái khách sạn hấp dẫn đó như đang mời gọi bọn ta vậy.

- Đúng đấy. Lão thượng sĩ T. đế vào : Đằng nào cũng phải chiếm nó thì ta chiếm quách nó trước đi để cho anh em được vào đó tắm rửa nghỉ ngơi như những qúi ông đi sang trọng đi du lịch vậy. Ngoài căn nhà mái rơm ở quê với bu nó, tớ chưa bao giờ được ở trong một cái nhà trọ chứ đừng nói tới một cái khách sạn.

- Tớ cũng vậy. Thằng X2 đế vào.

- Tao cũng chẳng hơn gì. Thằng X1 nói : Tao còn mơ ước được sống dù chỉ một lần trong cái đại khách sạn sang trọng kia.

Anh hiểu được tâm trạng của đồng đội mình. Họ đang trong cơn hăng máu. Vì những ước mơ đã đạt được khi giờ đây họ đang ở ngay trong thành phố, và cũng vì cả những nỗi đau của sự mất mát qúa nhiều đồng đội. Hơn nữa miếng mồi trông ngon lành qúa và chỉ cách bọn anh có mấy trăm mét. Và đấy cũng là mục tiêu tiếp theo đương nhiên mà chính đại đội trưởng K. đã hân hoan thông báo cho đơn vị trước khi lãnh một viên đạn vào chính giữa đầu sau đó đúng một ngày. Nhưng anh không thể phát lệnh tấn công ngay được. Đó là chưa có lệnh tấn công bằng điện thoại hoặc văn bản do liên lạc viên đem đến do chính tiểu đoàn trưởng ký. Là một sĩ quan, anh hiểu điều lệnh quân sự đó và tuyệt đối tuân theo. Có thể mệnh lệnh tiếp tới là vẫn tấn công cái khách sạn theo kế hoạch. Mà cũng có thể thay đổi bằng cách tấn công mục tiêu khác. Hoặc là cứ nằm yên chờ đợi, tử thủ ở đây tùy theo hoàn cảnh chiến trường mà cấp trên sẽ quyết định. Anh từ tốn nói với các đồng đội đang nóng lòng nhìn anh chờ đợi :

- Chưa thể tấn công mục tiêu đó được.

- Vì sao vậy ? Những tiếng lao xao bực dọc của đồng đội nổi lên.

- Bởi vì chưa có chỉ lệnh cho phép làm việc đó. Anh chậm chạp nói : Tôi cũng nóng lòng muốn chiếm quách nó giống như các đồng chí, nhưng đây là điều lệnh quân sự. Dù cái mục tiêu đó có nằm trong kế hoạch từng bước, nhưng phải có lệnh của tiểu đoàn ra lệnh bằng điện thoại hay liên lạc viên. Chúng ta đành phải chờ thôi.

“Mẹ kiếp, làm đếch gì mà có đường dây liên lạc nào thông suốt trong khi bọn nó vãi bom như vãi trấu thế này” Thằng X1 chửi thề và bực dọc lên tiếng. Tiếp theo là giọng ồm ồm của lão T. :

- Cậu nên nhớ là chúng ta là đơn vị xung kính tấn công nhanh nhất và sâu nhất vào Sài Gòn. Chung quanh ta toàn là địch quân cả. Có thể các cậu liên lạc cầm lệnh tấn công đã không thể đến hoặc ngủm trước khi đến được với chúng ta.

Chuẩn úy Z nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng. Đó là một anh chàng mặt còn đầy lông măng :

- Nhưng chúng ta phải hành quân phối hợp với đại quân. Tiến nhanh qúa thì sẽ bất lợi vì thiếu sự tiếp ứng của quân ta. Không chừng còn bị bao vây nữa kìa.

- Thôi đi cậu nhóc. Lão T. nói. Cậu nói theo kiểu sách vở ngớ ngẩn nào đó mà cậu học ở trường rồi. Đây là một cuộc Tổng Tấn Công cuối cùng mà quân ta đã tung ra tất cả mọi sức mạnh của mình. Và người dân thành phố sẽ nổi dậy hưởng ứng. Chỉ có tấn công, tấn công quyết liệt cùng với sự vùng lên của nhân dân thì chế độ này mới mau chóng sụp đổ. Cậu đã chẳng từng nghe chính trị viên phổ biến trước khi tấn công Sài Gòn sao ?

Cậu Z rụt rè nói :

- Tôi biết. Nhưng anh cũng không nghe anh T nói sao. Chúng ta phải chờ cho đến khi có được chỉ lệnh mới. Đó là điều luật quân sự.

- Ôi dào. Lại Chờ. Lão Vượng nhìn anh oang oang nói : Tôi tin rằng chỉ chờ thêm nửa ngày nữa thì đại quân ta sẽ ùn ùn kéo đến đây. Lúc đó sẽ có các đội xung kích khác vượt qua đơn vị ta và thế là bọn họ sẽ làm chủ được cái khách sạn hấp dẫn đó. Bọn họ sẽ khiến chúng ta thèm rỏ rãi khi được ăn nghỉ ở trong đó như những qúi ông sang trọng nhất. Tất cả cũng vì cái gọi là chờ đợi theo điều lệ quân sự của cậu đấy, nhóc ạ.

Xung quanh vang lên tiếng ồn ào tán thành ý kiến của lão Vượng. Có cả tiếng chửi thề bực bội của thằng X1 khiến cậu Bình ngồi im mặt tái mét. Anh lắng nghe câu chuyện mà không tham gia, nhưng anh biết mọi người đang ngóng nhìn anh, chờ đợi anh phát lệnh tấn công. Anh là người chỉ huy cao nhất ở đây, anh không thể làm trái với quân lệnh được. Anh cố tình cắm đầu xuống tấm bản đồ, tránh những ánh mắt săm soi của đồng đội và vờ đi những lời nói bóng gió xa gần của họ.

Không khí yên lặng và căng thẳng kéo dài. Tiếng súng vẫn vang lên từng chặp. Nhưng dường như bọn Ngụy chỉ bắn bừa bãi vào vị trí của đơn vị thôi, chứ chúng chưa tung ra các cuộc phản kích. Hoặc là chúng đang tập trung quân để tung ra một cuộc phản kích kế tiếp. Đơn vị đã hao hụt qúa nhiều rồi. Một số lớn đã hy sinh trên đường tiến quân vào đến đây. Còn phía trong phòng quân y kia có vài thương binh. Có cả thi hài người đại đội trưởng đã cứng lạnh và bẩy người nữa. Cả nhóm im lặng ngồi lầm lỳ chung quanh cái bàn bản đồ. Anh biết chẳng ai nghĩ tới cuộc phản kích sắp tới của bọn Ngụy cũng như sự thiệt hại nặng nề của đơn vị. Tâm trí mọi người đều hướng về cái khách sạn cao ốc đang sừng sững bên ngoài kia. Mà nó chỉ cách chỗ bọn anh đang ngồi chỉ vài trăm mét….

Đột nhiên một chiến sĩ bên ngoài chạy vụt vào và oang oang thông báo :

- Có liên lạc viên tới. Có liên lạc viên tới…..

Cả nhóm của anh đều bật dậy như lò so. Vậy là cái chỉ lệnh mà cả đơn vị đang chờ mong đã tới. Anh thở phào và vội vàng nói : Kêu anh ta vào đây gấp….

- Nhưng anh ta bị thương rất nặng…..

- Thì cứ đưa anh ta vào đây. Lão Vượng. quát lớn

Anh chàng kia biến ngay ra ngoài để sau đó cùng một chiến sĩ nữa dìu người liên lạc viên tiểu đoàn vào. Qủa là anh ta bị nặng thật khi thân hình cứ rũ ra giữ hai đôi tay kềm giữ của hai người lính. Anh ta đã phải vượt qua phòng tuyến địch sau lưng bọn anh để đến được đây. Bọn anh xúm lại giúp cho anh ta nằm xuống. Lão Vượng kiểm tra vết thương rồi vừa nói vừa lắc đầu : “Hai viên đạn xuyên qua bụng và đã mất máu qúa nhiều. Khó có hy vọng cứu chữa”

Anh không để ý đến thái độ của lão Vượng mà ra lệnh dứt khoát :

- Hãy đưa đồng chí ấy sang phòng quân y và phải cố gắng cứu chữabằng được. Còn nước còn tát….

Đột nhiên lão Vượng, cùng thằng X1 cùng lên tiếng :

- Còn tờ chỉ lệnh. Còn văn bản ra lệnh của tiểu đoàn trưởng mà anh ấy đã đem đến đây nữa ?
Đến giờ này anh mới nhớ tới điều quan trọng mà mọi người đang mong chờ. Anh tiến tới và cúi sát trên khuôn mặt tái mét và đôi mắt nhắm nghiền của người liên lạc viên. Nhưng anh chưa kịp hỏi thì anh ta bỗng nhiên mở mắt. Bằng một cố gắng hết sức, anh ta chậm chạp chỉ tay vào túi áo ngực trái của mình. Anh vội vàng lấy trong túi áo đó ra một phong thư còn nguyên dấu gắn si.

Trong khi anh nhanh chóng xé phong bì còn dính đầy máu tươi và lấy lá thư ra, thì lão Vượng nói oang oang :

- Thì tớ đã bảo là trước sau gì cũng sẽ có lệnh tấn công mà. Lão còn nói thêm: Đây là thời cơ tấn công tốt nhất, khi tinh thần anh em đang hăng hái. Còn bọn Ngụy thì đang vãi ra quần…..Các cậu chuẩn bị tấn công đi là vừa…

Tất cả vội vàng đeo thêm những băng đạn dự trữ lên người. Thằng X3 còn giắt thêm vài ba qủa đạn B.40 nũa trong khi người nó đã lủng lẳng đầy các qủa đạn đó rồi. Chỉ có thằng Thổ công thản nhiên ngồi như không và cậu chuẩn úy Z chăm chú quan sát vẻ mặt của anh.

Anh đã đọc lướt qua bức thư mệnh lệnh viết tay của chính tiểu đoàn trưởng cùng con dấu. Ngơ ngác, không hiểu anh phải đọc bức thư ngắn ngủi, nhàu nát và đôi chỗ dính máu đó một lần nữa. Vẫn cầm nó trên đôi tay run rẩy, anh ngẩng khuôn mặt u ám lên im lặng nhìn các đồng đội với vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

Tất cả bọn họ bỗng nhiên cùng lúc dừng các việc chuẩn bị ồn ào trước đó. Các ánh mắt nghi ngờ nhìn anh dò xét. Cuối cùng thì thằng X1 là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng khó chịu đó bằng một tiếng chửi thề chán nản :

- Mẹ kiếp ! Chắc chắn là trên ra lệnh lại phải chờ ở đây chớ mẹ gì nữa. Thế là trận tấn công cái khách sạn chó má này lại đi tong rồi. Trong lúc chỉ vài còn vài bước chân nữa thì đơn vị ta đã ở đó.

Lão Vượng bực bội hòa theo bằng cái giọng oang oang của lão :

- Đúng vậy. Hoạ có điên thì mới dừng chân ở đây để chờ. Mà chờ đến bao giờ đây ? Chờ cho đến khi chúng nó phơ sạch chúng ta ở đây hay đến lúc đại quân ta giải phóng xong Sài Gòn.

Là một người chỉ huy đã vào sinh ra tử với những con người này, anh hiểu tâm trạng của họ. Mục tiêu đang ở trước mắt và chiến thắng đang ở trong tầm tay rồi vậy mà….

Nhưng anh vẫn im lặng không lên tiếng vì mệnh lệnh của cấp trên còn tệ hơn điều đồng đội anh đang nghĩ. Không phải lệnh chờ đợi mà chính là lệnh rút lui. Rút Lui. Đây qủa là một mệnh lệnh khó hiểu và khó chấp nhận được với anh và đồng đội trong đơn vị mình. Làm sao mà quân dân ta đang thắng lợi như chẻ tre như hiện giờ với các mũi thọc sâu tận trái tim kẻ thù lại bỗng nhiên nhận được lệnh rút lui quái đản này. Không phải tin chiến thắng thần tốc đang vang trên radio hàng ngày ư. Không phải là các cánh quân như những ngôi sao bay phấp phới thọc sâu vào đến tận trái tim kẻ thù ư ?

Như đơn vị G của anh đây. Chỉ cần chiếm được cái khách sạn cao lớn kia làm một vị trí tiền tiêu cho các cuộc tấn công tiếp theo của đại quân. Ở đó bọn anh sẽ giúp cho các đơn vị tiến công sau đó rất nhiều vì có thể nhìn vào tận trung tâm thành phố bằng ống nhòm. Mà việc chiếm nó thì bọn anh đã chuẩn bị rất kỹ và có thể bỏ nó vào túi bất cứ lúc nào. Miếng mồi quá ngon lành, qúa hấp dẫn mà chỉ đưa tay lấy là được. Vậy mà cấp trên, qua bức điện nhàu nát này đã không cho đơn vị anh làm điều đó. Tệ hơn nữa họ còn ra lệnh phải rút lui về tuyến sau. Mà đơn vị G của anh chưa bao giờ phải rút lui cả. Kể cả khi đụng độ với tụi :101”anh Cả đỏ” của bọn Mẽo.

Nhưng là một sĩ quan, anh bắt buộc phải thực hiện nhiệm vụ của mình. Với cảm giác như vừa bị một đòn đau, anh không thốt nổi nên lời nên chỉ im lặng đưa tờ điện nhàu nát cho chuẩn úy Z. Cậu chàng đưa mắt lướt qua bức điện rồi ngẩng khuôn mặt tái mét lên. Anh ta hết nhìn khuôn mặt gờm gờm của lão T, rồi lại nhìn đến ánh mắt vằn tia máu của thằng X1, X2 với vẻ càng lúc càng lúng túng.

- Thì cậu đọc mẹ nó bức điện lên cho anh em đỡ sốt ruột. Lão T quát lên : Hay cậu không biết chữ….

Nhìn vẻ mặt hoảng sợ và cầu cứu của cậu Z., anh tiến tới cầm lấy bức điện trên tay cậu ta. Không cần nhìn vào bức điện, anh lạnh lùng lên tiếng mà không nhìn ai :

- Đây là lệnh rút lui.

“Cái gì ?”, “Điên hả” “Không thể được”, “Anh có lầm không ?”, “Hay là lệnh giả ? ” Hàng loạt những tiếng phản đối dữ dội vang lên từ những đồng đội thuộc quyền. Có cả những tiếng chửi thề tục tĩu được văng ra một cách giận dữ. Anh im lặng đưa bức điện cho các người đồng đội của mình xem. Bức điện được mỗi người đọc tùy theo tình cảm giận dữ hay ngạc nhiên của từng người. Kèm theo đó là cả những tiếng chửi thề độc địa của thằng X1, cùng câu nói vang lên oang oang của lão T :” Vứt mẹ cái lệnh ngu ngốc này vào sọt rác. Còn việc ta thì cứ tấn công theo kế hoạch có trước….” Câu nói đó được thằng X1, X2, X3 tán thành nhiệt liệt.

Anh không giấu nổi vẻ chán chường khi thong thả nói từng tiếng một với những khuôn mặt hầm hầm chung quanh :

- Đây là lệnh chính thức của tiểu đoàn trưởng ký và đóng dấu. Nó yêu cầu đơn vị ta phải rút ngay vào đêm nay, giờ N. Sẽ có sự hỗ trợ của các đơn vị bạn và các toán tự vệ thành. Là những người lính chúng ta buộc phải tuân theo mệnh lệnh của cấp trên, cho dù có muốn hay không ? Tôi nhắc lại, lệnh rút lui phải được thực hiện theo lệnh mà không bàn cãi gì nữa. Còn bất cứ người nào không tuân theo lệnh thì tôi, với tư cách chỉ huy đơn vị sẽ lập tòa án binh ngay tại đây và chính tôi sẽ thi hành bản án tử hình ngay tức khắc. Còn bất cứ người nào không tuân theo lệnh này thì tôi, với tư cách chỉ huy đơn vị sẽ lập tòa án binh ngay tại đây và chính tôi sẽ thi hành bản án tử hình kẻ bất tuân thượng lệnh đó ngay lập tức.

Anh nhìn lướt qua khuôn mặt của những người đồng đội quá thân quen. Những người nghe cũng biết thừa ý người nói. Thằng Thổ Công thì thản nhiên như không. Lão T, thì chửi đổng lên, còn các khuôn mặt khác thì hằm hằm hoặc lầm lỳ ra. Còn thằng Bình thì vẫn là khuôn mặt tái xanh tái mét, và khuôn mặt nó dễ đưa ra ý tưởng là nó sợ cả các đồng đội của nó nữa. Anh khan cả tiếng khi mệt mỏi gọi tất cả lại bàn :

- Nào các cậu lại cả đây. Chúng ta sẽ bàn kế hoạch cho cuộc lui binh đêm hôm nay. Cần phải nhanh lên vì giờ rút lui theo qui định đã sắp đến.

Họ uể oải tiến đến đứng quanh chiếc bàn bản đồ. Khác với khi bàn kế hoạch tấn công lúc nãy mà ai cũng vừa sôi nổi vừa phấn khởi bàn bạc. Giờ đây họ im lặng đứng chung quanh anh với dáng vẻ chán chường. Anh cũng chẳng biết họ có nhìn xuống bản đồ hay có nghe anh trình bày phương án rút lui hay không nữa. Nhưng anh vẫn phải cố làm cái công việc chẳng muốn làm là phổ biến kế hoạch rút lui cho những bức tượng đá đang đứng xung quanh bàn.

Khi anh đang tiếp tục trình bày cái phương án chán ngắt đó thì đột nhiên một chiến sĩ ở phòng y tế kế bên bước ra nói với anh :

- Báo cáo chỉ huy. Đồng chí liên lạc viên đã hy sinh.

Anh gật đầu và ra lệnh đem thi hài của anh chàng đó đặt cạnh các thi hài khác, chỗ đại đội trưởng K nằm. Cái chết của người liên lạc viên không gây ngạc nhiên cho ai vì tất cả đều biết rằng anh ta sẽ không thể qua khỏi với vết thương qúa nặng đó.

Anh cúi đầu xuống để tiếp tục trình bày cho mọi người về hướng rút cơ bản theo kế hoạch trên bản đồ. Nhưng bỗng nhiên chuẩn úy Z, đằng hắng và rụt rè cắt lời anh :

- Xin lỗi thủ trưởng. Cho phép tôi được…được trình bày….

Anh im lặng ngửng đầu lên để chờ đợi. Nhưng chàng ta cứ lúng túng mãi như gà mắc tóc mà không lên tiếng khiến anh bực mình. Anh nói vội :

- Nếu anh có ý nào kiến nào khác về phương án rút lui thì nói lên đi. Còn không thì hãy im đi để tôi còn phổ biến cho anh em khác.

- Không. Chàng chuẩn úy lúng túng nói : Tôi không có ý kiến về kế hoạch rút lui….Nhưng tôi…tôi không biết nói thế nào cho thủ trưởng hiểu…hiểu….Ý của tôi là mới nảy ra..và…và không biết có nên trình bày với mọi người hay không ?

Anh thấy bực mình với anh chàng chuẩn úy măng sữa này và tất cả mọi người có mặt đều bực anh ta ra mặt. Lão T, quát lên rõ to :

- Cậu muốn gì thì nói huỵch toẹt mẹ nó ra. Làm đếch gì mà cứ như một đứa con gái mới lớn tỏ tình vậy ? Chúng tôi đang bực mình rồi nên cậu đừng có làm bực mình thêm nữa.

- Mày sau này sẽ có tương lai là sĩ quan chỉ huy một đơn vị toàn đàn bà con gái đấy. Thằng X1 đế vào. Chỉ trừ chính trị viên, đại đội trưởng K và vài ba tay đại phó khác, trong đó có anh thì thằng này mày tao chí tớ với tất cả sĩ quan cấp trên của nó. Nó còn nham nhở nói thêm với cậu Z : Nhưng mày sẽ không thấy sung sướng đâu vì nếu có dịp, cái đám lính mặc váy đó chúng nó sẽ lột quần mày ra và….

- Thôi nào. Anh khó chịu cắt ngang lời thằng X1 và giơ tay coi đồng hồ rồi nói : Đồng chí chuẩn úy, nếu đồng chí có ý kiến gì thì hãy trình bày một cách rõ ràng và ngắn gọn vì chúng ta không còn nhiều thời gian đâu. Ý của anh là rút theo phương án nào ?

- Rõ. Anh chàng chuẩn úy bỗng hô một tiếng rồi dõng dạc rồi trả lời : Ý của tôi nói là chúng ta sẽ không rút lui đêm nay. Ngược lại là khác. Chúng ta sẽ vẫn tấn công khách sạn theo như kế hoạch đã định.

Mọi người xung quanh ngó sững anh chàng chuẩn úy. Phần anh thì bực dọc nói lớn :

- Anh là một sĩ quan mà lại phát biểu như thế à ? Làm theo anh để rồi nếu tôi không phải chết trong chiến trận thì cũng phải ra toà án binh hả ?

Trước bao con mắt đang nhìn mình chòng chọc, chàng chuẩn úy trấn tĩnh lại và nói :

- Kế hoạch đã định trước của chúng ta có phải là chiếm KS không ? Vậy thì ta cứ làm theo kế hoạch đó đi. Vì đơn vị ta ở giữa vòng vây của kẻ thù nên không nhận được lệnh rút lui hay bất cứ lệnh nào khác.

- Thế cái tờ chỉ lệnh rút lui cậu đã đọc ban nãy ở đâu hả ? Anh phát cáu quát lên.

Anh chàng chuẩn úy không tái mặt và ấp úng như mọi khi. Anh ta lên tiếng một cách rõ ràng và mạnh mẽ nhất :

- Tất cả chúng ta đều chưa thấy cái lệnh đó bao giờ nếu tất cả đồng ý với điều đó. Vì người liên lạc của tiểu đoàn đã chết. Nói tóm lại là chúng ta không nhận được bất cứ mệnh lệnh nào hết và theo điều lệ quân sự, chúng ta vẫn tiếp tục tấn công như kế hoạch đã định. Báo cáo Hết.

Tất cả mọi người xung quanh bàn, kể cả anh đều sững sờ nhìn anh ta chòng chọc. Dường như anh ta đã trở thành một con người nào khác chứ không phải cái anh chàng rụt rè như một cô gái nữa. Mọi người ngơ ngác hết nhìn anh chàng chuẩn úy rồi lại nhìn vào anh và nhìn lẫn nhau. Cuối cùng thì lão T. là người phá vỡ cái không khí im lặng ấy. Lão vỗ vào vai anh chàng chuẩn úy trẻ tuổi một cái thật lực rồi cười khà khà :

- Hay, hay, giỏi, giỏi. Đúng là mưu kế của Khổng Minh. Có thể mà chẳng ai nghĩ ra. Đúng là các cậu được học hành có khác. Ý kiến của cậu chàng này thì hợp lý vô cùng. Đã có nhiều cậu liên lạc ngủm khi chưa đến được nơi cần đến. Và cậu vừa rồi cũng vậy. Nếu muốn có được cái khách sạn ngon lành kia, thay vì phải rút lui thì tất cả chúng ta đều phải đồng ý với nhau rằng. Chúng ta không nhận được bất cứ chỉ lệnh nào hết. Bọn chúng tôi đều nhất trí về điều đó phải không các ông tướng ?

Những tiếng hô rào rào đồng thanh với với lão T vang lên. Ngay cả tay Thổ Công im lặng chẳng nói câu nào từ đầu đến giờ cũng nhiệt liệt tán thành, răng trắng nhe ra hô hố. Và dĩ nhiên là trong cái đám sung sướng đó có cả chàng chuẩn úy tưởng thực thà, lại là tác giả của cái trò láu cá này. 

Mai Tú Ân

13 thg 1, 2016

Khúc Ca Bi Tráng Cuối Cùng - Chương 18



Buổi sáng sớm khi nàng còn đang ngủ ở trên giường thì có tiếng đập cửa rất mạnh cùng nhiều tiếng la í ới. Xuân vội vàng tung chăn vùng dậy nhưng nàng không thấy anh trong phòng ngủ. Tiếng đập cửa càng vang lên dồn dập khiến nàng lật đật chạy ra phòng khách. Anh đang đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngòai qua khe hở hẹp. Trên người anh vẫn mặc bộ đồ pijamar ngắn cũn cỡn.



Nàng thảng thốt khẽ hỏi anh khi thấy tiếng đập cửa lại vang lên :

- Ai đập cửa vào sáng sớm như thế này ? Bọn lính chăng ?

Không quay đầu lại, anh trả lời khi mắt vẫn nhìn qua khe cửa ra phía ngoài :

- Anh không rõ nhưng không phải lính tráng mà là thường dân. Hình như là mấy người đàn bà...

Nàng nhanh chóng đến bên cửa sổ và cùng anh nhìn qua lỗ nhỏ mà anh đã khoét trước đây để quan sát phía bên ngoài. Nàng bỗng kêu lên khi nhìn ra bên ngoài :

- Chết rồi...

- Tụi lính hả em ?

Mặt tái nhợt, nàng trả lời :

- Còn tệ hơn thế nữa kia. Gia đình chồng em.

Nàng cắn môi nghĩ ngợi. Rất mau chóng, nàng nói với anh :

- Anh hãy leo lên trần ngay và ở yên trên đó nhé. Em sẽ phải tiếp họ rồi cố gắng để cho họ ra về càng sớm càng tốt....

Nàng mau chóng giúp anh leo lên trần nhà. Đóng laphong trần nhà xong, nàng vội vàng thu dọn đống sách báo bừa bãi trên giường. Nàng khoác thêm chiếc áo ngoài, nhìn quanh căn phòng ngủ một lần nữa rồi nàng bước ra mở cửa.

Bà mẹ và hai bà chị chồng nàng ào vào nhà y hệt như đám lính đến xét nhà. Cùng hai bà chị khệ nệ đem một đống đồ đạc cao ngất vào nhà, bà già vui vẻ chào hỏi cô con dâu. Còn hai bà chị chồng thì giả lả thân mật với nàng, vừa hỏi thăm vừa xông thẳng vào phòng ngủ của nàng. Bất ngờ trứoc sự ân cần thái qúa của gia đình nhà chồng, nàng đành phải đóng vai cô con dâu ngoan hiền với họ. Nhưng nàng nghi ngờ thắc mắc không phải tự nhiên họ lại đường đột đến thăm nàng như vậy. Có lẽ họ cố tình đến nhà nàng vào một thời điểm bất ngờ này để tìm cái ra lý do gì mà nàng lại vội vàng bỏ về ngôi nhà cũ của nàng. Hay có điều gì đó đã đến tai họ và sáng sớm hôm nay cả nhà qụa này đã đổ bộ đến nhà nàng để tìm kiếm. Nàng sợ có một vài dấu vết nào đó mà họ có thể phát hiện ra anh .

Bà mẹ chồng nàng đi lại phía bàn thờ. Bà ta xem xét thật kỹ từng đồ vật trên bàn thờ chồng nàng. Thậm chí bà còn đưa tay quét ngang tấm hình lộng kiếng của chồng nàng cũng như sờ nắn mấy cái trái cây tươi trên đó. Bà kêu lên giọng ngạc nhiên pha lẫn sự hài lòng :

- Bàn thờ sạch tinh tươm không một chút bụi. Trái cây thiệt chớ không phải trái cây bằng mủ. Nhang đèn được đốt mỗi ngày. Ôi, con gái. Con đã chăm chút cái nơi thờ phượng của con trai mẹ rất tươm tất. Linh hồn nó nơi suối vàng sẽ cảm động lắm đây ?

Xuân cũng ngạc nhiên lắm khi nghe bà mẹ chồng nói như vậy. Thì ra đây là công việc của anh. “Vì chẳng có việc gì để làm ấy mà” Anh thường nói như vậy mỗi khi nàng bắt gặp anh lau chùi bộ lư hương chân đèn trên bàn thờ. Ngay cả ngôi nhà cũng sạch bóng.

Bà già sau khi đốt nhang trên bàn thờ người con trai xong, bắt đầu đi quanh nhà với con mắt dò xét :

- Nhà cửa cũng sạch sẽ tinh tươm. Đúng là có bàn tay củamột người đàn bà….

Nàng suýt nữa phì cười nhưng kịp nén lại. Đó cũng là công việc của anh trong lúc rỗi rãi. Có thể ở trên trần nhà, anh cũng nghe thấy những lời “khen “ đó của bà già. Chắc anh đang phải tự rủa mình vì lời khen đó lắm.

Hai bà chị reo lên khi nhìn thấy đống báo ảnh, tạp chí Mode nước ngoài trên bàn xa lông. Ngay lập tức hai bà cô cắm đầu vào đó trong khi bà mẹ lúi húi lục đống đồ đạc đem theo.

- Con sống như thế nào ? Có khó khăn gì không ? Mẹ có đem cho con một ít thức ăn đây.

Xuân trả lời bằng những tiếng nhát gừng. Nàng vẫn đứng từ lúc nãy đến giờ và thái độ của nàng đã làm cho bà già hiểu được nàng đang chờ đợi điều gì đó ? Nàng đang sốt ruột về sự khề khà của ba mẹ con nhà này.

- Thôi chúng mày ngồi cả đây để ta cùng nói chuyện nào ? Bà mẹ nhìn thấy dáng vẻ của nàng nên quát hai cô con gái. Bà ta ra ghế xa lon ngồi và kêu nàng ngồi xuống. Hai bà chị cũng luyến tiếc rời bỏ mấy tờ báo ảnh để ngồi nghiêm chỉnh lại. “Cái kiểu trịnh trọng này là chắc có chuyện gì quan trọng muốn nói với mình đây. Thế là không thể tống tiễn ba mẹ con nhà này về sớm như ý muốn được rồi. Nàng kìm một tiếng thở dài ngồi xuống ghế và chờ đợi...

Bà mẹ chồng nhìn nàng rồi nghiêm giọng lên tiếng :

- Thực tế thì hôm nay có chuyện quan trọng nên mẹ mới đến đây. Kể thì mẹ cũng không phải lắm khi đến bây giờ mới lại thăm con. Nhưng con nên thông cảm cho một bà lão sợ ra đường xe pháo, lại trong lúc giặc giã như thế này….Cái việc mẹ định nói đây rất quan trọng. Nó liên quan đến chồng con và chính bản thân con nữa.

Bà mẹ ngưng lại để nhìn nàng chăm chú. Dường như bà ta cố tìm trên vẻ mặt nàng một dấu hiệu nào đó để tùy nghi định đoạt lại. Nhưng lúc đó nàng còn chưa hiểu bà ta nói gì ? Nàng chỉ biết với dáng điệu nghiêm trọng kia thì nàng có lẽ nàng sẽ mất toi cả buổi sáng để tiếp chuyện mấy mẹ con nhà này. Thế là hy vọng họ đi về sớm để nàng được quay lại với anh đã tiêu tan…

- Đó là mẹ đang nói đến vấn đề thừa kế của con. Chồng con đã di chúc để tài sản lại cho con. Đó là một số tài sản lớn, rất lớn mà theo pháp luật sẽ thuộc về con. Con là người vợ hợp pháp của người con trai duy nhất của mẹ….thằng X, đáng thương của mẹ…..

Bà già nấc lên một tiếng rồi ti tỉ khóc. Hai bà chị chồng cũng rưng rưng nước mắt trong khi nàng ngồi ngẩn người như chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng phải vỗ về an ủi cả ba mẹ con nhà chồng nàng trong khi bà mẹ vẫn tiếp tục khóc, tiếp tục kể lể. Bà ta vừa sụt sịt vừa nói trong nước mắt rằng sở dĩ phải đến hôm nay, ba tháng sau cái chết của chồng nàng thì bà mẹ chồng mới chính thức nói đến điều này được. Đó là theo di chúc của chồng nàng, sau thời hạn ba tháng khi được tuyên bố tử trận thì di chúc của anh ấy sẽ có hiệu lực và được luật sư đọc lên cho các đối tượng liên quan nghe. Bà mẹ xin lỗi là đã không mời nàng đến văn phòng luật sư để nghe đọc bản di chúc được. Bà lo sợ nàng sẽ không giữ được bình tĩnh khi nhận được những lời di chúc của chồng qúa cố. Bà mong nàng bỏ qúa cho cái việc bà đã cùng hai bà chị đã lên văn phòng luật sư sáng hôm nay để tự thực hiện điều đó thay mặt nàng.....Sau khi đã hoàn thành mọi thủ tục thì bây giờ bà yêu cầu nàng bà chị Hai đọc di chúc của chồng nàng mà luật sư đã trao. Tiếp đó là bản kê khai chi tiết tất cả tài sản thừa kế mà nàng sẽ được hưởng... Và phải đọc hết tất cả cho nàng nghe theo đúng thủ tục mà luật sư đã yêu cầu.

“Thế là tiêu mất buổi sáng rồi”. Nàng nghĩ bụng khi nhìn thấy bà chị Hai lấy ra một tập giấy dày cộm ra khỏi túi sắc. Bà chị Hai nhìn bà mẹ rồi nhìn nàng trước khi trịnh trọng đọc :

“Di chúc của đại úy TQLC T. T. X. ngày X. tháng X năm 1967.....

Chắc cả nhà này đã đọc bản di chúc này trước, nên họ đã bỏ qua không đọc những phần riêng tư mà chồng nàng viết cho nàng. Có lẽ đó là những lời lẽ yêu đương dài lê thê mà chồng nàng thường dành cho nàng đã khiến cho họ khó chịu. Cũng may mà họ đã không đọc nó ra cho nàng nghe. “Như vậy cũng tốt, sẽ bớt được thời gian. Hơn nữa cũng không hay lắm khi Người - Khách – Lạ đang ở trên trần nhà kia có thể nghe thấy” Nàng nghĩ bụng và lắng nghe đoạn tiếp theo.

- Chú X, để lại căn nhà này, và cả căn nhà mà mẹ và các chị đang ở nữa cho em. Ngoài hai căn nhà đó ra thì có các bất động sản gồm có : Cơ sở giặt là số Z, đường X cùng các tài sản và lợi nhuận của nó. Một trang trại nuôi bò ở tỉnh Biên Hòa rộng X, mẫu gồm tất cả X, bò cùng lợi nhuận. Một trang trại trồng cà phê ở DL rộng X, mẫu cùng tất cả lợi nhuận...

- Oi trời ơi sao mà lâu thế ? Nàng kêu thầm lên nhưng cứ phải ngồi nghiêm chỉnh trong tư thế trịnh trọng lắng nghe một cách khó chịu ngấm ngầm. Nàng tự hỏi làm sao mà chồng nàng lại quản lý nổi được số tài sản dài lê thê như thế nhỉ ? Và lại qúa ư chi ly lắt nhắt….Anh ấy lấy đâu ra thời gian để quản lý, để tính toán cộng trừ …

Vẫn là cái giọng oang oang của bà chị : Ba chiếc xe hơi, gồm có một chiếc Citroen đời 1959. Hai chiếc xe vận tải nhẹ hiệu Z. Ba chiếc xe gắn máy hiệu S….Đó là phần bất động sản và tài sản kinh doanh nói trên. Ngoài ra còn số tiền mặt gồm có : Một số tiền mặt là 15 triệu bẩy trăm bốn mươi chín ngàn năm trăm năm mươi hai ngàn đồng. 12.000 cổ phiếu Z, 9.124 cổ phiếu X, 1514 cổ phiếu S….

- Oi, đến bao giờ mới hết đây ? Nàng đã mất kiên nhẫn, chân tay cứ ngọ ngoạy khó chịu mãi không thôi. Làm gì mà chồng nàng cứ phải cắt nhỏ số tài sản của mình ra và nhét mỗi nơi một ít như một con mẹ hàng xén phòng thân vậy. Tại sao anh ấy không gom lại một cục để đỡ phải nhức đầu để tính toán không ?

- 19,5% cổ phần của nhà băng “Thương Tín”, 11,25% cổ phần ở nhà băng “Phát Tài” ….11,5% cổ phần trong hãng sản suất kẹo ngậm ho “ Thiên Đường”. Các cổ phần này được cổ đông T.H.X. đóng góp như sau : Cổ phần của nhà băng TT lãnh trong hai năm 1966 – 1967 tổng cộng là 8.149. 417 đồng. Cộng với tiền lãi là 1.112.214 đồng tổng cộng là....631 đồng. Số cổ phần của nhà băng “Phát Tài” là…

- Thôi, thôi được rồi. Nàng bực bội cắt ngang. Hôm nay con không còn đầu óc đâu để nghe nữa.

Cả nhà chồng nàng ngạc nhiên nhìn nhau. Bà mẹ vội vàng lên tiếng :

- Ấy, không được đâu. Đây là mẹ làm theo ý nguyện cuối cùng của chồng con. Đây cũng là quyền lợi hợp pháp của con và luật sư cũng yêu cầu mẹ và các chị phải đọc cho con...

Nàng vội vàng cắt ngang :

- Được rồi, con hiểu rồi. Mẹ cứ ghi nhận giùm là đã đọc cho con nghe đầy đủ rồi. Để khi nào thong thả, mấy mẹ con sẽ cùng tính nhé ?

Bà mẹ vội vàng ra hiệu cho cô con gái không đọc nữa. Bà ta nói với nàng :

- Ừ thì mẹ sẽ làm theo ý của con. Nhưng con nhớ là mẹ và các chị con đã đọc cho con nghe thấy, con đã đồng ý và phải ký tên rồi đấy nhé ? Nếu không sau này sẽ rầy rà to khi ra toà đấy.

Nàng ngạc nhiên hỏi :

- Ủa, tại sao vấn đề này lại phải ra đến Toà án ? Đây là chuyện gia đình mà...

- À thì do thủ tục đấy mà. Bà mẹ chồng giải thích. Chả là phần lớn tài sản này là của cha thằng X để lại. Tất cả đều làm thủ tục với luật sư. Rồi nó lại thừa kế cho con, cho mẹ một phần và các chị nó một phần. Rồi nó lại hưởng của mẹ, hưởng của các chị nó theo di chúc vì mẹ và các chị cũng không có người thừa kế nào ngoài nó. Và tất cả số tài sản này của nó sau này sẽ là của con. Theo di chúc của tất cả mọi người nên cứ phải cộng vô trừ ra như vậy, nên có những vấn đề phải giải quyết ở toà án do các luật sư của mỗi người tiến hành. Đây là việc bắt buộc...

Nàng lắc đầu ngán ngẩm :” Thôi. Con chịu những cái đó. Mẹ và các chị cứ tiến hành làm thế nào cũng được rồi đưa cho con ký. Con sẽ không cần Toà án với luật sư gì đâu”

- Ay chết ai lại làm thế ? Bà chị, người vừa đọc bản kê khai dài lê thê kêu lên, bà chị sau cũng hùa theo nói.. Vấn đề nên được giải quyết rõ ràng vì đây là là quyền lợi hợp pháp của em. Mà cũng là ý nguyện cuối cùng của chú ấy…Mẹ và các chị phải lo cho em được trọn vẹn. Vì em chưa nghe đọc hết chúc thư nên chưa biết hết đây là một số tài sản lớn, rất lớn của chính em. Nên các chị phải....

Nàng vội vàng cắt ngang đi :

- Thôi thôi được rồi. Mẹ và chị cứ giải quyết theo cách nào cũng được…

- Nghĩa là con đồng ý cho mẹ và các chị đại diện cho quyền lợi của con hả ?

- Vâng vâng. Con đồng ý.

- Con đồng ý bằng giấy ủy quyền viết tay hả ?

- Vâng. Con đồng ý miễn là đừng phải viết dài qúa như cái tờ giấy kia thôi.

- Không đâu, chỉ vài chữ ghi họ tên tuổi địa chỉ của con rồi ghi là tôi đồng ý ủy quyền cho bà mẹ chồng tôi tên tuổi địa chỉ và các chị gái chồng tôi gồm chị Hai tên tuổi địa chỉ và chị Ba tên tuổi như sau...rồi ký tên...

- Thôi được rồi con sẽ viết đúng như vậy và sẽ ký tên. Nàng nói và mong muốn chấm dứt chuyện này ở đây. Và thôi đi đừng nhắc đến chuyện này nữa nhé. Con mệt mỏi lắm rồi.

Bà mẹ và hai cô chị chồng nhìn nàng chăm chú. Họ không hiểu thái độ của nàng. Bà mẹ lúng túng hỏi nàng : Con có điều gì giận mẹ hay các chị đây không ?

Nàng vội nói, cố gắng để làm cho họ hiểu nàng và không thắc mắc mãi :

- Không có đâu. Tại vì...vì con không muốn nhắc đến chồng con hay những tài sản của chồng con vào lúc này. Con sẽ theo ý của mẹ để viết một tờ giấy ủy quyền cho mẹ và hai chị giải quyết cho con vấn đề này. Rồi mẹ và các chị cứ giải quyết thế nào cũng được. Để rồi con sẽ không phải dính dáng đến chuyện thừa kế này nữa.

Ba mẹ con đưa mắt nhìn nhau một lúc. Họ có vẻ như không hiểu nổi thái độ của cô con dâu này nữa. Nhưng rồi bà mẹ thở dài ra gật đầu và các cô chị mau chóng thu dọn đống chúc thư vào túi.

Khi nàng tưởng rằng chỉ còn việc ký giấy ủy quyền nữa là xong thì bà mẹ bỗng lại nghiêm giọng nói với nàng :

- Còn một vấn đề nữa mà hôm nay mẹ mới biết qua luật sư …và bây giờ mẹ sẽ chính thức thông báo đến con đây con gái ạ.

- Vâng con nghe đây ? Nàng trả lời và mong nó đừng có dài lê thê như bản di chúc vừa rồi.

- Một vấn đề riêng tư giữa vợ chồng con. Nhưng qua đó có thể thấy được tấm lòng cao thượng của người chồng của con. Oi đứa con trai đáng thương của mẹ…Bà mẹ định khóc nhưng thấy vẻ mặt nàng liền im bặt, nói tiếp. Có một vấn đề trong di chúc mà chồng con đã yêu cầu những thân nhân của nó, tức là mẹ và các chị của con đây phải trực tiếp nói cho con.

Bà mẹ ngừng lại quay sang hỏi hai cô con gái : Ta phải nói thế nào các con nhỉ ?

- Thì mẹ cứ nói như trong di chúc ghi ấy ? cô chị trả lời.

- Được. Nó là như thế này. Chồng con viết trong di chúc là sau khi chồng con tử trận. Sau khi con đã nhận được đầy đủ tài sản thừa kế hợp pháo của chồng con thì con sẽ được tự do định đoạt cuộc sống riêng tư của con. Không ai được phép can thiệp vào cuộc sống cá nhân của con.

- Vậy...vậy có nghĩa là gì ? Nàng ngơ ngác hỏi và không hiểu gì cả.

- Oi con gái ơi. Bà mẹ chồng òa lên khóc rồi nói trong hàng nước mắt. Điều đó có nghĩa là chồng con là một đấng trượng phu với tấm lòng hào hiệp biết bao. Chồng con là một con người cao thượng và nhất mực thương yêu vợ của mình…

- Con không hiểu. Nàng thực sự không hiểu và hỏi lại.

- Oi dào ơi, mẹ cứ nói lung tung để cô ấy ngơ ngác ra kia. Bà chị Hai nói vào. Chú ấy nói thế có nghĩa là nói em được tự do, được….. được…. lấy chồng nếu em muốn. Chú ấy hoàn toàn chấp nhận cuộc sống mới của em nếu em đi bước nữa...Và chú ấy viết trong chúc thư là luật sư, rồi mẹ và các chị sẽ thông báo chính thức và trực tiếp cho em. Chú ấy còn ghi rõ là các luật sư, mẹ và các chị sẽ phải chấp nhận vô điều kiện trong việc trao tất cả các tài sản thừa kế của em cho em, nếu như em đi bước nữa bất cứ lúc nào. Em hiểu chưa ?

Nàng hiểu và bỗng nhiên muốn bật cười. Nàng chưa hề có ý định đó kể từ lúc chồng nàng tử trận. Ấy vậy mà anh chồng đáng thương đã viết ra những điều ngớ ngẩn đó lúc còn đang chung sống với nàng. Làm sao mà anh ta đã nghĩ ra những cái chuyện xa xôi và ngớ ngẩn đến thế nhỉ ? Cứ như anh chồng nàng đã sắp đặt mọi chuyện vậy. Dám anh ta còn chọn sẵn cho nàng một tấm chồng lắm ? Nhưng nếu vậy thì anh ta lầm rồi. Nàng qủa thực chưa nghĩ đến chuyện lấy chồng. Và bây giờ nếu có lấy chồng thì nàng sẽ lấy một anh chàng Việt Cộng kìa ? Một ông chồng ở phe đối nghịch như thế thì chồng nàng có là tài thánh thì cũng không thể nào dự đoán nổi.

Nàng mỉm cười với cái ý nghĩ ngộ nghĩnh vừa xuất hiện trong đầu. Bà mẹ và hai cô chị vẫn theo dõi nét mặt của nàng, khi bà ta hỏi :

- Con cười gì ? Có lẽ con không ngờ đến một hành động đầy lòng hào hiệp của con trai mẹ phải không ?

Nàng cười nói :

- Dĩ nhiên là con bất ngờ về việc đó rồi nhưng mà anh ấy đã qúa lo xa rồi. Còn không định lấy chồng nữa đâu.

Cô chị sau nói vào, giọng không tin tưởng :

- Bây giờ thì cô nói vậy chứ vài năm nữa thì cô sẽ nói khác ngay. Cũng còn sớm quá mà.

Nàng mỉm cười lắc đầu nói :

- Em sẽ không lấy chồng nữa đâu. Em sẽ giống như hai chị thôi. Nhưng thôi không nói chuyện đó nữa. Mẹ và hai chị có muốn con làm giấy ủy quyền thì để con làm luôn bây giờ ?

Cả ba mẹ con lại nhìn nhau. Bà mẹ lại vội vã nghiêm giọng hỏi nàng :

- Con đã suy nghĩ kỹ chưa ? Đây là một số tài sản lớn, là quyền lợi hợp pháp của con nên con cần phải....

- Con suy nghĩ kỹ rồi. Con đồng ý ủy quyền cho mẹ và hai chị quản lý số tài sản đó. Nàng nói như để kết thúc câu chuyện.

Nàng làm giấy tờ thật nhanh. Ký tên trên một loạt giấy tờ mà mấy mẹ con nhà chồng đưa ra xong, nàng chỉ mong họ đừng kiếm cớ ở lại chơi lâu thêm nữa. Ba mẹ con nhà chồng nàng cũng không định ở lại chơi thêm sau khi đã giải quyết xong vấn đề thừa kế nên họ vội vã xin ra về.

Thế là sau khi tống tiễn được bộ ba đó ra khỏi nhà, nàng thở phào nhẹ nhõm. Đóng chặt các cửa, nàng trở vào phòng ngủ để giúp anh trở xuống. Nàng vui vẻ khi thoát được sự quấy rầy ngay từ sáng sớm của gia đình chồng khi nói :

- Em có cảm giác thật nhẹ người khi tiễn được họ ra về sớm đến thế ? Chắc anh cũng nghe hết câu chuyện rồi phải không ? Em cũng không thể tưởng tượng được rằng có những điều gì ngô nghê hơn là ông chồng quá cố của em đã làm. Chắc anh cũng nghĩ vậy phải không ?

Anh im lặng không trả lời và cũng lảng tránh ánh mắt của nàng. Nàng ghét cái vẻ trầm ngâm không nói năng gì của anh. Nhảy cả vào lòng anh để buộc anh không được im lặng, nàng cuộn tròn vào người anh vừa hỏi :

- Anh đang nghĩ gì thế ?

Anh lên tiếng trong bóng tối lờ mờ :

- Nằm ở trên trần nhà dĩ nhiên là anh đã nghe hết cả những điều xảy ra ở dưới này. Tự nhiên anh có một cảm giác có lỗi với em. Anh thấy mình càng ngày càng hiện lên như một kẻ đang đem lại tai họa cho em.

Nàng vùng lên định cản không cho anh nói tiếp nhưng bằng đôi tay rắn chắc, anh đã ghì chặt nàng cứng ngắc ở trong lòng. Anh nói mỗi lúc một mạnh mẽ thiết tha hơn :

- Em phải để cho anh nói tiếp. Em đang có một cuộc sống đầy đủ, bình yên. Ngay cả người chồng đã chết của em còn lo cho em có được một tương lai đầy đủ. Còn anh thì ngược lại hoàn toàn khi chắc chắn chỉ mang đến một tương lai bất ổn cho em mà thôi. Liệu đấy có phải là một tình yêu thực sự mà người này muốn trao hay người kia muốn nhận không, hay đấy chỉ là một sự trớ trêu của duyên số ? Một tình yêu đúng nghĩa phải đem đến cho người mình yêu thương những điều tốt đẹp nhất của hiện tại và một tương lai còn tốt đẹp hơn nữa. Nhưng anh tự nhìn lại mình kể từ khi vô tình lọt vào căn nhà này rồi cuộc tình đầy phiêu lưu với em xảy ra. Nó chẳng đem gì đến ngoài sự nguy nguy hiểm, nỗi lo lắng luôn thường trực ở trong em lúc này và cả một tương vô định cho em. Anh nghĩ rằng nếu mình đừng lọt vào trong căn nhà này thì hẳn em sẽ bình yên sống và những tháng ngày trước mắt sẽ còn nhiều điều hạnh phúc nữa sẽ đến với em. Anh ở đây cũng làm khổ em và khi ra đi cũng làm khổ em nữa. Ôi trời ơi ? Anh thậm chí còn không thể có được một tương lai nào đó để hứa hẹn với em cả. Nếu có được viết một cái gì đó như di chúc khi anh ra đi thì anh cũng chẳng có gì để lại cho em cả.

Nàng đã ngồi được dậy và cản để không cho anh nói nữa. Nàng vừa nói vừa cười :

- Đàn ông các anh thật lạ, ai cũng giống nhau ở chỗ thấy người kia muốn gì thì mình cũng phải làm như vậy. Ngay anh là một kẻ như thuộc một thế giới khác như anh thường tự nhận cũng chẳng khác gì những ông sĩ quan Sài Gòn. Như anh này tặng cho cô nọ một cái áo, thì anh kia cũng khăng khăng muốn tặng một cái áo đẹp hơn. Anh nọ tặng một cái nhẫn thì anh kia cũng muốn tặng cho cô đó cũng một cái nhẫn thứ hai to hơn. Bất chấp cô gái có muốn cái áo hay nhẫn không ? Và bây giờ thì có một anh chàng Vici lại kêu trời vì không có gì để trong chúc thư giống như một ông chồng sĩ quan Quốc Gia đã qúa cố để cho bà góa nọ. Thật nực cười khi chẳng hề có ai hỏi rằng người đàn bà mà họ yêu thương ấy muốn gì ? Có thể anh ngạc nhiên lắm khi thấy một ông chồng như ông chồng của em đã đối xử với vợ thật hào hiệp. Nhưng thật ra ông chồng quá cố của em là một người lại là một người khôn lỏi khi anh ấy hào phóng để lại cho em những cái mà anh ấy không thể giữ lại được khi về với Chúa. Đó là tài sản của anh ấy cũng như quyền tự do của em. Anh ấy không thể giữ được tài sản và cũng không thể giữ được em khi anh ấy không còn ở trên cõi đời này nữa. Và thế là anh ấy tặng em một cách hào hiệp nhất...

Nàng ngừng một lát rồi tiếp :

- Có bao giờ anh tự hỏi anh đã mang lại cho em điều gì không ? Có thể là có nỗi nguy hiểm và nỗi lo lắng sợ bị bại lộ luôn ở trong lòng em thật đấy, cũng như có sự phiêu lưu điên rồ trong cuộc tình tréo ngoe này của chúng ta đấy ? Nhưng biết đâu đó lại là cái men say để tình yêu của chúng ta trở nên đẹp đẽ đến như vậy. Có thể tình yêu của chúng ta nó mong manh, nó ngắn ngủi và luôn cận kề cái chết nên nó trở nên lãng mạng hơn nhiều không ? Có thể vì chúng ta đang ở trong hai thế giới khác nhau nên chúng ta mới yêu nhau nhiều như hiện nay không ? Và chính vì chiến tranh đã đưa anh đến với em và khi cái chết rình rập anh hàng ngày thì tình yêu của em dành cho anh mới mãnh liệt hơn nhiều không ? Tình yêu của chúng ta càng dữ dội hơn vì không biết lúc nào nó sẽ chấm dứt, chỉ chút nữa thôi hay chỉ ngày mai, ngày kia ? Em không biết và không thể trả lời những câu hỏi như thế khi nó cứ hiện lên trong đầu em mỗi khi được hạnh phúc bên anh. Em chỉ biết rằng tình yêu của chúng ta đẹp thế này cũng chính vì có những điều nguy hiểm và tréo ngoe đó. Đó chính là tình yêu hiện giờ của chúng ta và những điều em vừa nói dường như chỉ là chất men cho tình yêu của chúng ta nồng thắm hơn lên thôi.

Những ngày chúng ta ở bên nhau là những ngày tuyệt vời nhất của em . Những lần ân ái cuồng nhiệt và dữ dội như giữa hai kẻ thù đó khiến cho em nghĩ có cảm giác rằng chẳng có cặp tình nhân nào trên đời này có được cảm xúc hạnh phúc như vậy khi yêu nhau. Có lẽ vì chúng ta sống ở hai phía đối nghịch với nhau trong cuộc chiến này, nên luôn có vẻ gì đó như ngỡ ngàng, như dè dặt khi ở trong vòng tay của nhau. Mỗi lần yêu nhau, dường như cả anh cùng em đều khám phá ra một điều gì mới mẻ về nhau khiến cho chúng ta cảm giác như lần đầu tiên đến với nhau vậy. Rồi thì tuy ở bên nhau cả ngày nhưng những lần ân ái đó lúc nào cũng vội vàng cuống cuống như thể đó là lần cuối cùng vậy. Chính vì tình yêu của chúng ta mong manh, dễ vỡ và có thể bất ngờ tan biến như khi xuất hiện nên nó lại càng trở nên dữ dội. Tình yêu của cả hai chúng ta cùng lúc là niềm hạnh phúc và nỗi hiểm nguy song hành nên nó như bùng nổ và đốt cháy cả hai ta...Và không thể còn tính đến thiệt hơn nữa trong tình yêu này nữa. Anh hiểu không ?

Có lẽ anh đã hiểu nên anh im lặng ngồi yên. Ánh nắng trưa đã xiên qua các lỗ tò vò nhỏ xíu rọi những vệt sáng lờ mờ vào trong căn phòng khiến cho nó sáng hẳn lên.

Nàng nhẹ nhàng rời khỏi anh và nói :

- Em đã nói hết tất cả những điều em nghĩ rồi, và em không muốn nhắc đến nó nữa, được không anh . Còn bây giờ em sẽ đi pha cà phê và làm một cái gì để chúng ta cùng ăn sáng nhé ? Hôm nay anh ở dưới này chứ đừng lên nằm ở cái hang trên kia nữa nhé. Nhưng trước tiên thì cũng phải làm sạch sẽ nơi này đã...

Nàng tống ném liên tục cho anh những gối, gối ngủ, gối ôm ngắn dài lớn bé khác nhau mà nàng vớ được trên giường. Xuân cố gắng làm cho anh chàng đầu bò này quên cái chuyện thừa kế toàn xu với teng này ngay đi. Nếu không thì với khuôn mặt nửa cười nửa khinh khỉnh kia, anh ta sẽ làm u ám cả một buổi tối mất thôi.


"Chiến tranh ! Phải rồi. Những câu chuyện dở hơi về chiến tranh mà bất cứ lúc nào nàng cũng thấy nó chực chờ trên miệng anh, mà phun ra thì có thể làm anh quên đi câu chuyện thừa kế bất ngờ của mình".  Xuân õng ẹo một chút rồi lên tiếng hỏi anh.

- Em không hiểu tại sao em đã đi qua nhiều lần rồi mà vẫn không lý giải được cái khách sạn Dòng Sông Xanh đẹp như thế lúc trước Tết lại có thể tiêu điều như thế sau Tết. Không hiểu bọn bên anh đã làm gì để nó tan nát đến như thế...

- Bọn Mỹ đấy. Chính bọn Mỹ đã làm chứ không phải bọn anh. Anh chàng sĩ quan Việt Cộng mắc mưu trong chớp mắt khi vùng lên phản kháng. Bọn anh chiếm nó và phòng thủ thì đâu phải phá nó đi như vậy. Có điều nó dài dòng quá và sẽ khiến em không muốn nghe...

- Sao lại không muốn nghe hở anh ngốc. Nàng nhẹ nhàng kéo anh nằm xuống sát bên, nhìn mãi khuôn mặt thanh tú của anh cân đối một cách nhẹ nhàng với những lọn tóc đen rủ xuống trán. Anh chàng này đúng là một anh chàng ngốc ơi là ngốc, nhưng là một chàng ngốc đẹp trai. Câu chót này thì nàng không nói thành lời vì môi nàng đã gắn vào môi anh mất rồi...

MTA