13 thg 1, 2016

Khúc Ca Bi Tráng Cuối Cùng - Chương 18



Buổi sáng sớm khi nàng còn đang ngủ ở trên giường thì có tiếng đập cửa rất mạnh cùng nhiều tiếng la í ới. Xuân vội vàng tung chăn vùng dậy nhưng nàng không thấy anh trong phòng ngủ. Tiếng đập cửa càng vang lên dồn dập khiến nàng lật đật chạy ra phòng khách. Anh đang đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngòai qua khe hở hẹp. Trên người anh vẫn mặc bộ đồ pijamar ngắn cũn cỡn.



Nàng thảng thốt khẽ hỏi anh khi thấy tiếng đập cửa lại vang lên :

- Ai đập cửa vào sáng sớm như thế này ? Bọn lính chăng ?

Không quay đầu lại, anh trả lời khi mắt vẫn nhìn qua khe cửa ra phía ngoài :

- Anh không rõ nhưng không phải lính tráng mà là thường dân. Hình như là mấy người đàn bà...

Nàng nhanh chóng đến bên cửa sổ và cùng anh nhìn qua lỗ nhỏ mà anh đã khoét trước đây để quan sát phía bên ngoài. Nàng bỗng kêu lên khi nhìn ra bên ngoài :

- Chết rồi...

- Tụi lính hả em ?

Mặt tái nhợt, nàng trả lời :

- Còn tệ hơn thế nữa kia. Gia đình chồng em.

Nàng cắn môi nghĩ ngợi. Rất mau chóng, nàng nói với anh :

- Anh hãy leo lên trần ngay và ở yên trên đó nhé. Em sẽ phải tiếp họ rồi cố gắng để cho họ ra về càng sớm càng tốt....

Nàng mau chóng giúp anh leo lên trần nhà. Đóng laphong trần nhà xong, nàng vội vàng thu dọn đống sách báo bừa bãi trên giường. Nàng khoác thêm chiếc áo ngoài, nhìn quanh căn phòng ngủ một lần nữa rồi nàng bước ra mở cửa.

Bà mẹ và hai bà chị chồng nàng ào vào nhà y hệt như đám lính đến xét nhà. Cùng hai bà chị khệ nệ đem một đống đồ đạc cao ngất vào nhà, bà già vui vẻ chào hỏi cô con dâu. Còn hai bà chị chồng thì giả lả thân mật với nàng, vừa hỏi thăm vừa xông thẳng vào phòng ngủ của nàng. Bất ngờ trứoc sự ân cần thái qúa của gia đình nhà chồng, nàng đành phải đóng vai cô con dâu ngoan hiền với họ. Nhưng nàng nghi ngờ thắc mắc không phải tự nhiên họ lại đường đột đến thăm nàng như vậy. Có lẽ họ cố tình đến nhà nàng vào một thời điểm bất ngờ này để tìm cái ra lý do gì mà nàng lại vội vàng bỏ về ngôi nhà cũ của nàng. Hay có điều gì đó đã đến tai họ và sáng sớm hôm nay cả nhà qụa này đã đổ bộ đến nhà nàng để tìm kiếm. Nàng sợ có một vài dấu vết nào đó mà họ có thể phát hiện ra anh .

Bà mẹ chồng nàng đi lại phía bàn thờ. Bà ta xem xét thật kỹ từng đồ vật trên bàn thờ chồng nàng. Thậm chí bà còn đưa tay quét ngang tấm hình lộng kiếng của chồng nàng cũng như sờ nắn mấy cái trái cây tươi trên đó. Bà kêu lên giọng ngạc nhiên pha lẫn sự hài lòng :

- Bàn thờ sạch tinh tươm không một chút bụi. Trái cây thiệt chớ không phải trái cây bằng mủ. Nhang đèn được đốt mỗi ngày. Ôi, con gái. Con đã chăm chút cái nơi thờ phượng của con trai mẹ rất tươm tất. Linh hồn nó nơi suối vàng sẽ cảm động lắm đây ?

Xuân cũng ngạc nhiên lắm khi nghe bà mẹ chồng nói như vậy. Thì ra đây là công việc của anh. “Vì chẳng có việc gì để làm ấy mà” Anh thường nói như vậy mỗi khi nàng bắt gặp anh lau chùi bộ lư hương chân đèn trên bàn thờ. Ngay cả ngôi nhà cũng sạch bóng.

Bà già sau khi đốt nhang trên bàn thờ người con trai xong, bắt đầu đi quanh nhà với con mắt dò xét :

- Nhà cửa cũng sạch sẽ tinh tươm. Đúng là có bàn tay củamột người đàn bà….

Nàng suýt nữa phì cười nhưng kịp nén lại. Đó cũng là công việc của anh trong lúc rỗi rãi. Có thể ở trên trần nhà, anh cũng nghe thấy những lời “khen “ đó của bà già. Chắc anh đang phải tự rủa mình vì lời khen đó lắm.

Hai bà chị reo lên khi nhìn thấy đống báo ảnh, tạp chí Mode nước ngoài trên bàn xa lông. Ngay lập tức hai bà cô cắm đầu vào đó trong khi bà mẹ lúi húi lục đống đồ đạc đem theo.

- Con sống như thế nào ? Có khó khăn gì không ? Mẹ có đem cho con một ít thức ăn đây.

Xuân trả lời bằng những tiếng nhát gừng. Nàng vẫn đứng từ lúc nãy đến giờ và thái độ của nàng đã làm cho bà già hiểu được nàng đang chờ đợi điều gì đó ? Nàng đang sốt ruột về sự khề khà của ba mẹ con nhà này.

- Thôi chúng mày ngồi cả đây để ta cùng nói chuyện nào ? Bà mẹ nhìn thấy dáng vẻ của nàng nên quát hai cô con gái. Bà ta ra ghế xa lon ngồi và kêu nàng ngồi xuống. Hai bà chị cũng luyến tiếc rời bỏ mấy tờ báo ảnh để ngồi nghiêm chỉnh lại. “Cái kiểu trịnh trọng này là chắc có chuyện gì quan trọng muốn nói với mình đây. Thế là không thể tống tiễn ba mẹ con nhà này về sớm như ý muốn được rồi. Nàng kìm một tiếng thở dài ngồi xuống ghế và chờ đợi...

Bà mẹ chồng nhìn nàng rồi nghiêm giọng lên tiếng :

- Thực tế thì hôm nay có chuyện quan trọng nên mẹ mới đến đây. Kể thì mẹ cũng không phải lắm khi đến bây giờ mới lại thăm con. Nhưng con nên thông cảm cho một bà lão sợ ra đường xe pháo, lại trong lúc giặc giã như thế này….Cái việc mẹ định nói đây rất quan trọng. Nó liên quan đến chồng con và chính bản thân con nữa.

Bà mẹ ngưng lại để nhìn nàng chăm chú. Dường như bà ta cố tìm trên vẻ mặt nàng một dấu hiệu nào đó để tùy nghi định đoạt lại. Nhưng lúc đó nàng còn chưa hiểu bà ta nói gì ? Nàng chỉ biết với dáng điệu nghiêm trọng kia thì nàng có lẽ nàng sẽ mất toi cả buổi sáng để tiếp chuyện mấy mẹ con nhà này. Thế là hy vọng họ đi về sớm để nàng được quay lại với anh đã tiêu tan…

- Đó là mẹ đang nói đến vấn đề thừa kế của con. Chồng con đã di chúc để tài sản lại cho con. Đó là một số tài sản lớn, rất lớn mà theo pháp luật sẽ thuộc về con. Con là người vợ hợp pháp của người con trai duy nhất của mẹ….thằng X, đáng thương của mẹ…..

Bà già nấc lên một tiếng rồi ti tỉ khóc. Hai bà chị chồng cũng rưng rưng nước mắt trong khi nàng ngồi ngẩn người như chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng phải vỗ về an ủi cả ba mẹ con nhà chồng nàng trong khi bà mẹ vẫn tiếp tục khóc, tiếp tục kể lể. Bà ta vừa sụt sịt vừa nói trong nước mắt rằng sở dĩ phải đến hôm nay, ba tháng sau cái chết của chồng nàng thì bà mẹ chồng mới chính thức nói đến điều này được. Đó là theo di chúc của chồng nàng, sau thời hạn ba tháng khi được tuyên bố tử trận thì di chúc của anh ấy sẽ có hiệu lực và được luật sư đọc lên cho các đối tượng liên quan nghe. Bà mẹ xin lỗi là đã không mời nàng đến văn phòng luật sư để nghe đọc bản di chúc được. Bà lo sợ nàng sẽ không giữ được bình tĩnh khi nhận được những lời di chúc của chồng qúa cố. Bà mong nàng bỏ qúa cho cái việc bà đã cùng hai bà chị đã lên văn phòng luật sư sáng hôm nay để tự thực hiện điều đó thay mặt nàng.....Sau khi đã hoàn thành mọi thủ tục thì bây giờ bà yêu cầu nàng bà chị Hai đọc di chúc của chồng nàng mà luật sư đã trao. Tiếp đó là bản kê khai chi tiết tất cả tài sản thừa kế mà nàng sẽ được hưởng... Và phải đọc hết tất cả cho nàng nghe theo đúng thủ tục mà luật sư đã yêu cầu.

“Thế là tiêu mất buổi sáng rồi”. Nàng nghĩ bụng khi nhìn thấy bà chị Hai lấy ra một tập giấy dày cộm ra khỏi túi sắc. Bà chị Hai nhìn bà mẹ rồi nhìn nàng trước khi trịnh trọng đọc :

“Di chúc của đại úy TQLC T. T. X. ngày X. tháng X năm 1967.....

Chắc cả nhà này đã đọc bản di chúc này trước, nên họ đã bỏ qua không đọc những phần riêng tư mà chồng nàng viết cho nàng. Có lẽ đó là những lời lẽ yêu đương dài lê thê mà chồng nàng thường dành cho nàng đã khiến cho họ khó chịu. Cũng may mà họ đã không đọc nó ra cho nàng nghe. “Như vậy cũng tốt, sẽ bớt được thời gian. Hơn nữa cũng không hay lắm khi Người - Khách – Lạ đang ở trên trần nhà kia có thể nghe thấy” Nàng nghĩ bụng và lắng nghe đoạn tiếp theo.

- Chú X, để lại căn nhà này, và cả căn nhà mà mẹ và các chị đang ở nữa cho em. Ngoài hai căn nhà đó ra thì có các bất động sản gồm có : Cơ sở giặt là số Z, đường X cùng các tài sản và lợi nhuận của nó. Một trang trại nuôi bò ở tỉnh Biên Hòa rộng X, mẫu gồm tất cả X, bò cùng lợi nhuận. Một trang trại trồng cà phê ở DL rộng X, mẫu cùng tất cả lợi nhuận...

- Oi trời ơi sao mà lâu thế ? Nàng kêu thầm lên nhưng cứ phải ngồi nghiêm chỉnh trong tư thế trịnh trọng lắng nghe một cách khó chịu ngấm ngầm. Nàng tự hỏi làm sao mà chồng nàng lại quản lý nổi được số tài sản dài lê thê như thế nhỉ ? Và lại qúa ư chi ly lắt nhắt….Anh ấy lấy đâu ra thời gian để quản lý, để tính toán cộng trừ …

Vẫn là cái giọng oang oang của bà chị : Ba chiếc xe hơi, gồm có một chiếc Citroen đời 1959. Hai chiếc xe vận tải nhẹ hiệu Z. Ba chiếc xe gắn máy hiệu S….Đó là phần bất động sản và tài sản kinh doanh nói trên. Ngoài ra còn số tiền mặt gồm có : Một số tiền mặt là 15 triệu bẩy trăm bốn mươi chín ngàn năm trăm năm mươi hai ngàn đồng. 12.000 cổ phiếu Z, 9.124 cổ phiếu X, 1514 cổ phiếu S….

- Oi, đến bao giờ mới hết đây ? Nàng đã mất kiên nhẫn, chân tay cứ ngọ ngoạy khó chịu mãi không thôi. Làm gì mà chồng nàng cứ phải cắt nhỏ số tài sản của mình ra và nhét mỗi nơi một ít như một con mẹ hàng xén phòng thân vậy. Tại sao anh ấy không gom lại một cục để đỡ phải nhức đầu để tính toán không ?

- 19,5% cổ phần của nhà băng “Thương Tín”, 11,25% cổ phần ở nhà băng “Phát Tài” ….11,5% cổ phần trong hãng sản suất kẹo ngậm ho “ Thiên Đường”. Các cổ phần này được cổ đông T.H.X. đóng góp như sau : Cổ phần của nhà băng TT lãnh trong hai năm 1966 – 1967 tổng cộng là 8.149. 417 đồng. Cộng với tiền lãi là 1.112.214 đồng tổng cộng là....631 đồng. Số cổ phần của nhà băng “Phát Tài” là…

- Thôi, thôi được rồi. Nàng bực bội cắt ngang. Hôm nay con không còn đầu óc đâu để nghe nữa.

Cả nhà chồng nàng ngạc nhiên nhìn nhau. Bà mẹ vội vàng lên tiếng :

- Ấy, không được đâu. Đây là mẹ làm theo ý nguyện cuối cùng của chồng con. Đây cũng là quyền lợi hợp pháp của con và luật sư cũng yêu cầu mẹ và các chị phải đọc cho con...

Nàng vội vàng cắt ngang :

- Được rồi, con hiểu rồi. Mẹ cứ ghi nhận giùm là đã đọc cho con nghe đầy đủ rồi. Để khi nào thong thả, mấy mẹ con sẽ cùng tính nhé ?

Bà mẹ vội vàng ra hiệu cho cô con gái không đọc nữa. Bà ta nói với nàng :

- Ừ thì mẹ sẽ làm theo ý của con. Nhưng con nhớ là mẹ và các chị con đã đọc cho con nghe thấy, con đã đồng ý và phải ký tên rồi đấy nhé ? Nếu không sau này sẽ rầy rà to khi ra toà đấy.

Nàng ngạc nhiên hỏi :

- Ủa, tại sao vấn đề này lại phải ra đến Toà án ? Đây là chuyện gia đình mà...

- À thì do thủ tục đấy mà. Bà mẹ chồng giải thích. Chả là phần lớn tài sản này là của cha thằng X để lại. Tất cả đều làm thủ tục với luật sư. Rồi nó lại thừa kế cho con, cho mẹ một phần và các chị nó một phần. Rồi nó lại hưởng của mẹ, hưởng của các chị nó theo di chúc vì mẹ và các chị cũng không có người thừa kế nào ngoài nó. Và tất cả số tài sản này của nó sau này sẽ là của con. Theo di chúc của tất cả mọi người nên cứ phải cộng vô trừ ra như vậy, nên có những vấn đề phải giải quyết ở toà án do các luật sư của mỗi người tiến hành. Đây là việc bắt buộc...

Nàng lắc đầu ngán ngẩm :” Thôi. Con chịu những cái đó. Mẹ và các chị cứ tiến hành làm thế nào cũng được rồi đưa cho con ký. Con sẽ không cần Toà án với luật sư gì đâu”

- Ay chết ai lại làm thế ? Bà chị, người vừa đọc bản kê khai dài lê thê kêu lên, bà chị sau cũng hùa theo nói.. Vấn đề nên được giải quyết rõ ràng vì đây là là quyền lợi hợp pháp của em. Mà cũng là ý nguyện cuối cùng của chú ấy…Mẹ và các chị phải lo cho em được trọn vẹn. Vì em chưa nghe đọc hết chúc thư nên chưa biết hết đây là một số tài sản lớn, rất lớn của chính em. Nên các chị phải....

Nàng vội vàng cắt ngang đi :

- Thôi thôi được rồi. Mẹ và chị cứ giải quyết theo cách nào cũng được…

- Nghĩa là con đồng ý cho mẹ và các chị đại diện cho quyền lợi của con hả ?

- Vâng vâng. Con đồng ý.

- Con đồng ý bằng giấy ủy quyền viết tay hả ?

- Vâng. Con đồng ý miễn là đừng phải viết dài qúa như cái tờ giấy kia thôi.

- Không đâu, chỉ vài chữ ghi họ tên tuổi địa chỉ của con rồi ghi là tôi đồng ý ủy quyền cho bà mẹ chồng tôi tên tuổi địa chỉ và các chị gái chồng tôi gồm chị Hai tên tuổi địa chỉ và chị Ba tên tuổi như sau...rồi ký tên...

- Thôi được rồi con sẽ viết đúng như vậy và sẽ ký tên. Nàng nói và mong muốn chấm dứt chuyện này ở đây. Và thôi đi đừng nhắc đến chuyện này nữa nhé. Con mệt mỏi lắm rồi.

Bà mẹ và hai cô chị chồng nhìn nàng chăm chú. Họ không hiểu thái độ của nàng. Bà mẹ lúng túng hỏi nàng : Con có điều gì giận mẹ hay các chị đây không ?

Nàng vội nói, cố gắng để làm cho họ hiểu nàng và không thắc mắc mãi :

- Không có đâu. Tại vì...vì con không muốn nhắc đến chồng con hay những tài sản của chồng con vào lúc này. Con sẽ theo ý của mẹ để viết một tờ giấy ủy quyền cho mẹ và hai chị giải quyết cho con vấn đề này. Rồi mẹ và các chị cứ giải quyết thế nào cũng được. Để rồi con sẽ không phải dính dáng đến chuyện thừa kế này nữa.

Ba mẹ con đưa mắt nhìn nhau một lúc. Họ có vẻ như không hiểu nổi thái độ của cô con dâu này nữa. Nhưng rồi bà mẹ thở dài ra gật đầu và các cô chị mau chóng thu dọn đống chúc thư vào túi.

Khi nàng tưởng rằng chỉ còn việc ký giấy ủy quyền nữa là xong thì bà mẹ bỗng lại nghiêm giọng nói với nàng :

- Còn một vấn đề nữa mà hôm nay mẹ mới biết qua luật sư …và bây giờ mẹ sẽ chính thức thông báo đến con đây con gái ạ.

- Vâng con nghe đây ? Nàng trả lời và mong nó đừng có dài lê thê như bản di chúc vừa rồi.

- Một vấn đề riêng tư giữa vợ chồng con. Nhưng qua đó có thể thấy được tấm lòng cao thượng của người chồng của con. Oi đứa con trai đáng thương của mẹ…Bà mẹ định khóc nhưng thấy vẻ mặt nàng liền im bặt, nói tiếp. Có một vấn đề trong di chúc mà chồng con đã yêu cầu những thân nhân của nó, tức là mẹ và các chị của con đây phải trực tiếp nói cho con.

Bà mẹ ngừng lại quay sang hỏi hai cô con gái : Ta phải nói thế nào các con nhỉ ?

- Thì mẹ cứ nói như trong di chúc ghi ấy ? cô chị trả lời.

- Được. Nó là như thế này. Chồng con viết trong di chúc là sau khi chồng con tử trận. Sau khi con đã nhận được đầy đủ tài sản thừa kế hợp pháo của chồng con thì con sẽ được tự do định đoạt cuộc sống riêng tư của con. Không ai được phép can thiệp vào cuộc sống cá nhân của con.

- Vậy...vậy có nghĩa là gì ? Nàng ngơ ngác hỏi và không hiểu gì cả.

- Oi con gái ơi. Bà mẹ chồng òa lên khóc rồi nói trong hàng nước mắt. Điều đó có nghĩa là chồng con là một đấng trượng phu với tấm lòng hào hiệp biết bao. Chồng con là một con người cao thượng và nhất mực thương yêu vợ của mình…

- Con không hiểu. Nàng thực sự không hiểu và hỏi lại.

- Oi dào ơi, mẹ cứ nói lung tung để cô ấy ngơ ngác ra kia. Bà chị Hai nói vào. Chú ấy nói thế có nghĩa là nói em được tự do, được….. được…. lấy chồng nếu em muốn. Chú ấy hoàn toàn chấp nhận cuộc sống mới của em nếu em đi bước nữa...Và chú ấy viết trong chúc thư là luật sư, rồi mẹ và các chị sẽ thông báo chính thức và trực tiếp cho em. Chú ấy còn ghi rõ là các luật sư, mẹ và các chị sẽ phải chấp nhận vô điều kiện trong việc trao tất cả các tài sản thừa kế của em cho em, nếu như em đi bước nữa bất cứ lúc nào. Em hiểu chưa ?

Nàng hiểu và bỗng nhiên muốn bật cười. Nàng chưa hề có ý định đó kể từ lúc chồng nàng tử trận. Ấy vậy mà anh chồng đáng thương đã viết ra những điều ngớ ngẩn đó lúc còn đang chung sống với nàng. Làm sao mà anh ta đã nghĩ ra những cái chuyện xa xôi và ngớ ngẩn đến thế nhỉ ? Cứ như anh chồng nàng đã sắp đặt mọi chuyện vậy. Dám anh ta còn chọn sẵn cho nàng một tấm chồng lắm ? Nhưng nếu vậy thì anh ta lầm rồi. Nàng qủa thực chưa nghĩ đến chuyện lấy chồng. Và bây giờ nếu có lấy chồng thì nàng sẽ lấy một anh chàng Việt Cộng kìa ? Một ông chồng ở phe đối nghịch như thế thì chồng nàng có là tài thánh thì cũng không thể nào dự đoán nổi.

Nàng mỉm cười với cái ý nghĩ ngộ nghĩnh vừa xuất hiện trong đầu. Bà mẹ và hai cô chị vẫn theo dõi nét mặt của nàng, khi bà ta hỏi :

- Con cười gì ? Có lẽ con không ngờ đến một hành động đầy lòng hào hiệp của con trai mẹ phải không ?

Nàng cười nói :

- Dĩ nhiên là con bất ngờ về việc đó rồi nhưng mà anh ấy đã qúa lo xa rồi. Còn không định lấy chồng nữa đâu.

Cô chị sau nói vào, giọng không tin tưởng :

- Bây giờ thì cô nói vậy chứ vài năm nữa thì cô sẽ nói khác ngay. Cũng còn sớm quá mà.

Nàng mỉm cười lắc đầu nói :

- Em sẽ không lấy chồng nữa đâu. Em sẽ giống như hai chị thôi. Nhưng thôi không nói chuyện đó nữa. Mẹ và hai chị có muốn con làm giấy ủy quyền thì để con làm luôn bây giờ ?

Cả ba mẹ con lại nhìn nhau. Bà mẹ lại vội vã nghiêm giọng hỏi nàng :

- Con đã suy nghĩ kỹ chưa ? Đây là một số tài sản lớn, là quyền lợi hợp pháp của con nên con cần phải....

- Con suy nghĩ kỹ rồi. Con đồng ý ủy quyền cho mẹ và hai chị quản lý số tài sản đó. Nàng nói như để kết thúc câu chuyện.

Nàng làm giấy tờ thật nhanh. Ký tên trên một loạt giấy tờ mà mấy mẹ con nhà chồng đưa ra xong, nàng chỉ mong họ đừng kiếm cớ ở lại chơi lâu thêm nữa. Ba mẹ con nhà chồng nàng cũng không định ở lại chơi thêm sau khi đã giải quyết xong vấn đề thừa kế nên họ vội vã xin ra về.

Thế là sau khi tống tiễn được bộ ba đó ra khỏi nhà, nàng thở phào nhẹ nhõm. Đóng chặt các cửa, nàng trở vào phòng ngủ để giúp anh trở xuống. Nàng vui vẻ khi thoát được sự quấy rầy ngay từ sáng sớm của gia đình chồng khi nói :

- Em có cảm giác thật nhẹ người khi tiễn được họ ra về sớm đến thế ? Chắc anh cũng nghe hết câu chuyện rồi phải không ? Em cũng không thể tưởng tượng được rằng có những điều gì ngô nghê hơn là ông chồng quá cố của em đã làm. Chắc anh cũng nghĩ vậy phải không ?

Anh im lặng không trả lời và cũng lảng tránh ánh mắt của nàng. Nàng ghét cái vẻ trầm ngâm không nói năng gì của anh. Nhảy cả vào lòng anh để buộc anh không được im lặng, nàng cuộn tròn vào người anh vừa hỏi :

- Anh đang nghĩ gì thế ?

Anh lên tiếng trong bóng tối lờ mờ :

- Nằm ở trên trần nhà dĩ nhiên là anh đã nghe hết cả những điều xảy ra ở dưới này. Tự nhiên anh có một cảm giác có lỗi với em. Anh thấy mình càng ngày càng hiện lên như một kẻ đang đem lại tai họa cho em.

Nàng vùng lên định cản không cho anh nói tiếp nhưng bằng đôi tay rắn chắc, anh đã ghì chặt nàng cứng ngắc ở trong lòng. Anh nói mỗi lúc một mạnh mẽ thiết tha hơn :

- Em phải để cho anh nói tiếp. Em đang có một cuộc sống đầy đủ, bình yên. Ngay cả người chồng đã chết của em còn lo cho em có được một tương lai đầy đủ. Còn anh thì ngược lại hoàn toàn khi chắc chắn chỉ mang đến một tương lai bất ổn cho em mà thôi. Liệu đấy có phải là một tình yêu thực sự mà người này muốn trao hay người kia muốn nhận không, hay đấy chỉ là một sự trớ trêu của duyên số ? Một tình yêu đúng nghĩa phải đem đến cho người mình yêu thương những điều tốt đẹp nhất của hiện tại và một tương lai còn tốt đẹp hơn nữa. Nhưng anh tự nhìn lại mình kể từ khi vô tình lọt vào căn nhà này rồi cuộc tình đầy phiêu lưu với em xảy ra. Nó chẳng đem gì đến ngoài sự nguy nguy hiểm, nỗi lo lắng luôn thường trực ở trong em lúc này và cả một tương vô định cho em. Anh nghĩ rằng nếu mình đừng lọt vào trong căn nhà này thì hẳn em sẽ bình yên sống và những tháng ngày trước mắt sẽ còn nhiều điều hạnh phúc nữa sẽ đến với em. Anh ở đây cũng làm khổ em và khi ra đi cũng làm khổ em nữa. Ôi trời ơi ? Anh thậm chí còn không thể có được một tương lai nào đó để hứa hẹn với em cả. Nếu có được viết một cái gì đó như di chúc khi anh ra đi thì anh cũng chẳng có gì để lại cho em cả.

Nàng đã ngồi được dậy và cản để không cho anh nói nữa. Nàng vừa nói vừa cười :

- Đàn ông các anh thật lạ, ai cũng giống nhau ở chỗ thấy người kia muốn gì thì mình cũng phải làm như vậy. Ngay anh là một kẻ như thuộc một thế giới khác như anh thường tự nhận cũng chẳng khác gì những ông sĩ quan Sài Gòn. Như anh này tặng cho cô nọ một cái áo, thì anh kia cũng khăng khăng muốn tặng một cái áo đẹp hơn. Anh nọ tặng một cái nhẫn thì anh kia cũng muốn tặng cho cô đó cũng một cái nhẫn thứ hai to hơn. Bất chấp cô gái có muốn cái áo hay nhẫn không ? Và bây giờ thì có một anh chàng Vici lại kêu trời vì không có gì để trong chúc thư giống như một ông chồng sĩ quan Quốc Gia đã qúa cố để cho bà góa nọ. Thật nực cười khi chẳng hề có ai hỏi rằng người đàn bà mà họ yêu thương ấy muốn gì ? Có thể anh ngạc nhiên lắm khi thấy một ông chồng như ông chồng của em đã đối xử với vợ thật hào hiệp. Nhưng thật ra ông chồng quá cố của em là một người lại là một người khôn lỏi khi anh ấy hào phóng để lại cho em những cái mà anh ấy không thể giữ lại được khi về với Chúa. Đó là tài sản của anh ấy cũng như quyền tự do của em. Anh ấy không thể giữ được tài sản và cũng không thể giữ được em khi anh ấy không còn ở trên cõi đời này nữa. Và thế là anh ấy tặng em một cách hào hiệp nhất...

Nàng ngừng một lát rồi tiếp :

- Có bao giờ anh tự hỏi anh đã mang lại cho em điều gì không ? Có thể là có nỗi nguy hiểm và nỗi lo lắng sợ bị bại lộ luôn ở trong lòng em thật đấy, cũng như có sự phiêu lưu điên rồ trong cuộc tình tréo ngoe này của chúng ta đấy ? Nhưng biết đâu đó lại là cái men say để tình yêu của chúng ta trở nên đẹp đẽ đến như vậy. Có thể tình yêu của chúng ta nó mong manh, nó ngắn ngủi và luôn cận kề cái chết nên nó trở nên lãng mạng hơn nhiều không ? Có thể vì chúng ta đang ở trong hai thế giới khác nhau nên chúng ta mới yêu nhau nhiều như hiện nay không ? Và chính vì chiến tranh đã đưa anh đến với em và khi cái chết rình rập anh hàng ngày thì tình yêu của em dành cho anh mới mãnh liệt hơn nhiều không ? Tình yêu của chúng ta càng dữ dội hơn vì không biết lúc nào nó sẽ chấm dứt, chỉ chút nữa thôi hay chỉ ngày mai, ngày kia ? Em không biết và không thể trả lời những câu hỏi như thế khi nó cứ hiện lên trong đầu em mỗi khi được hạnh phúc bên anh. Em chỉ biết rằng tình yêu của chúng ta đẹp thế này cũng chính vì có những điều nguy hiểm và tréo ngoe đó. Đó chính là tình yêu hiện giờ của chúng ta và những điều em vừa nói dường như chỉ là chất men cho tình yêu của chúng ta nồng thắm hơn lên thôi.

Những ngày chúng ta ở bên nhau là những ngày tuyệt vời nhất của em . Những lần ân ái cuồng nhiệt và dữ dội như giữa hai kẻ thù đó khiến cho em nghĩ có cảm giác rằng chẳng có cặp tình nhân nào trên đời này có được cảm xúc hạnh phúc như vậy khi yêu nhau. Có lẽ vì chúng ta sống ở hai phía đối nghịch với nhau trong cuộc chiến này, nên luôn có vẻ gì đó như ngỡ ngàng, như dè dặt khi ở trong vòng tay của nhau. Mỗi lần yêu nhau, dường như cả anh cùng em đều khám phá ra một điều gì mới mẻ về nhau khiến cho chúng ta cảm giác như lần đầu tiên đến với nhau vậy. Rồi thì tuy ở bên nhau cả ngày nhưng những lần ân ái đó lúc nào cũng vội vàng cuống cuống như thể đó là lần cuối cùng vậy. Chính vì tình yêu của chúng ta mong manh, dễ vỡ và có thể bất ngờ tan biến như khi xuất hiện nên nó lại càng trở nên dữ dội. Tình yêu của cả hai chúng ta cùng lúc là niềm hạnh phúc và nỗi hiểm nguy song hành nên nó như bùng nổ và đốt cháy cả hai ta...Và không thể còn tính đến thiệt hơn nữa trong tình yêu này nữa. Anh hiểu không ?

Có lẽ anh đã hiểu nên anh im lặng ngồi yên. Ánh nắng trưa đã xiên qua các lỗ tò vò nhỏ xíu rọi những vệt sáng lờ mờ vào trong căn phòng khiến cho nó sáng hẳn lên.

Nàng nhẹ nhàng rời khỏi anh và nói :

- Em đã nói hết tất cả những điều em nghĩ rồi, và em không muốn nhắc đến nó nữa, được không anh . Còn bây giờ em sẽ đi pha cà phê và làm một cái gì để chúng ta cùng ăn sáng nhé ? Hôm nay anh ở dưới này chứ đừng lên nằm ở cái hang trên kia nữa nhé. Nhưng trước tiên thì cũng phải làm sạch sẽ nơi này đã...

Nàng tống ném liên tục cho anh những gối, gối ngủ, gối ôm ngắn dài lớn bé khác nhau mà nàng vớ được trên giường. Xuân cố gắng làm cho anh chàng đầu bò này quên cái chuyện thừa kế toàn xu với teng này ngay đi. Nếu không thì với khuôn mặt nửa cười nửa khinh khỉnh kia, anh ta sẽ làm u ám cả một buổi tối mất thôi.


"Chiến tranh ! Phải rồi. Những câu chuyện dở hơi về chiến tranh mà bất cứ lúc nào nàng cũng thấy nó chực chờ trên miệng anh, mà phun ra thì có thể làm anh quên đi câu chuyện thừa kế bất ngờ của mình".  Xuân õng ẹo một chút rồi lên tiếng hỏi anh.

- Em không hiểu tại sao em đã đi qua nhiều lần rồi mà vẫn không lý giải được cái khách sạn Dòng Sông Xanh đẹp như thế lúc trước Tết lại có thể tiêu điều như thế sau Tết. Không hiểu bọn bên anh đã làm gì để nó tan nát đến như thế...

- Bọn Mỹ đấy. Chính bọn Mỹ đã làm chứ không phải bọn anh. Anh chàng sĩ quan Việt Cộng mắc mưu trong chớp mắt khi vùng lên phản kháng. Bọn anh chiếm nó và phòng thủ thì đâu phải phá nó đi như vậy. Có điều nó dài dòng quá và sẽ khiến em không muốn nghe...

- Sao lại không muốn nghe hở anh ngốc. Nàng nhẹ nhàng kéo anh nằm xuống sát bên, nhìn mãi khuôn mặt thanh tú của anh cân đối một cách nhẹ nhàng với những lọn tóc đen rủ xuống trán. Anh chàng này đúng là một anh chàng ngốc ơi là ngốc, nhưng là một chàng ngốc đẹp trai. Câu chót này thì nàng không nói thành lời vì môi nàng đã gắn vào môi anh mất rồi...

MTA

2 thg 1, 2016

Khúc Ca Bi Tráng Cuối Cùng - Chương 17



Anh thức giấc khi nàng đã đi chợ như mọi buổi sáng mỗi ngày. Cứ mỗi buổi sáng là nàng lại xách giỏ ra khỏi nhà độ chừng một giờ đồng hồ để đi mua thức ăn cho cả ngày. Chỉ khoảng ấy hoặc nhanh hơn là anh nghe thấy tiếng nàng mở cửa với tiếng chìa khóa kêu lẻng xẻng rất lớn một cách cố ý... Rồi anh thấy nàng xuất hiện khệ nệ với đủ những túi, gói to tướng. Rồi vẻ mặt rạng rỡ của nàng khi nhìn thấy anh. Nàng luôn vui mừng như vậy mỗi khi trở về và nhìn thấy anh bình yên. Quăng đống đồ vừa mua về xuống đất, nàng đóng cửa lại và lao vào vòng tay của anh. Anh thường âu yếm hôn lên khuôn mặt đỏ ửng vì sung sướng của nàng, cũng như hôn lên những hạt mồ hôi long lanh trên khuôn mặt như ngời lên hạnh phúc đó. 



Nhưng ngay sau đó anh thường chụp lấy đống báo mà nàng mang mới đem về và cắm đầu vào các tin tức chiến sự mới nhất. Trong khi đó nàng vừa soạn những thứ mua về ra vừa liến láu kể cho anh nghe những câu chuyện nàng nghe được ở ngoài chợ. 

Anh chỉ ư hừ với những món đồ mà nàng khoe đamua cho anh. Đó là các băng nhạc catset, thuốc lá và những cuốn sách đủ loại. Anh cũng hờ hững như vậy với những câu chuyện mà nàng luôn miệng kể ra. Những chuyện đồn đãi đủ thứ về chiến tranh đang diễn ra đó thường được anh nghe với nụ cười nửa miệng. Nghe xong những chuyện đó anh thường làm nàng cụt hứng bằng cái giọng chế riễu vốn có của mình, rằng lúc này mặt hàng buôn bát phát đạt nhất ở ngoài chợ là những con vịt. Những con vịt trời đó là những tin tức trời ơi đất hỡi về tình hình chiến sự được các con mẹ hàng tôm cá, rau dưa ngoài chợ tặng khuyến mãi rất nhiệt tình và hào phóng cho khách hàng của họ. Cứ nghe theo lời họ thì mỗi khi có một thắng lợi của phe Quốc Gia, dù chỉ là một trận đánh chặn đứng một mũi tấn công nhỏ của Cộng Sản thì chẳng mấy chốc nữa, quân Quốc Gia sẽ đánh đến tận Hà Nội. Hoặc ngược lại khi nghe được các tin tức về những vụ phản chiến đang diễn ra ở bên Mỹ cũng được các loa phóng thanh đường chợ đó tung ra thì dường như quân Cộng Sản cũng sang đến tận bên đấy rồi. Mặc dù nhận xét rằng nàng là một trong những khách hàng nhiệt tình nhất của các ổ bán vịt trời đó, anh vẫn lắng nghe các câu chuyện nàng kể. Phần nàng mỗi khi đi chợ về, nàng vẫn thích luyên thuyên kể cho anh những điều nàng vừa nghe được, dù anh cắm đầu vào tờ báo nhiều hơn. 

Tin chiến sự trên báo chí ngày một nhiều và rõ ràng hơn chứ không còn lù mù khi nó mới xảy ra hồi Tết nữa. Dù anh chẳng tin được những tin tức trên báo, cùng những thằng bồi bút viết thuê cho những tờ báo lá cải đó thì anh cũng phải thừa nhận với nàng rằng, cuộc tấn công vào Sài Gòn đang yếu dần đi. Nó không còn mạnh mẽ như khi nó bắt đầu nữa. Đã không còn các hướng tấn công rõ nét, cùng các mũi thọc sâu vào lòng thành phố như khi anh và đơn vị "Gấu" của mình còn tham chiến nữa.

“Nhưng chỉ tạm thời thôi. Hãy tin anh đi. Chẳng bao lâu nữa sẽ là đợt Tổng tấn công thứ Hai. Khi đó thì quân giải phóng bên anh sẽ đồng loạt tấn công vào Sài Gòn từ tất cả mọi hướng. Với sức mạnh sẽ lớn hơn nhiều so với đợt đầu tiên. Lúc đó thì tụi Mỹ có đưa hết lực lượng và vũ khí tối tân ra cũng không cứu được thành phố này đâu. Không lâu nữa đâu. Em hãy chờ đó mà xem ?” Anh bao giờ cũng nhấn mạnh điều đó với nàng, khi câu chuyện kết thúc. 

Nhưng nàng không thể chờ đến đợt tấn công thứ Hai được. Nàng phải vào bếp để nấu các món ăn mà nàng đã mua. Hầu như mỗi ngày nàng đều dự định nấu một món ăn mới thật ngon và lạ miệng cho anh . Chính vì vậy mà nàng phải đi chợ hàng ngày. Ngoài ra cũng vì cái tủ lạnh to tướng nằm lù lù trong bếp đã tỏ ra vô dụng khi điện bị cúp thường xuyên và có khi kéo dài cả ngày. Thịt cá và rau dưa nàng mua về sẽ bị hỏng nhanh ở bên ngoài nếu để vào trong cái tủ lạnh tối tân của Hoa Kỳ đó. Với lại dạo này nàng lại tỏ ra hăng hái xách giỏ ra chợ, khác hẳn với trước kia. Ngay cả công việc nấu nướng cũng khiến nàng thích thú hơn rất nhiều kể từ khi có anh. 

Có lúc nàng đi chợ thì anh vẫn còn ngủ, cũng có lúc anh đã thức giấc và nằm ườn trên giường. Dạo này vì không có khách đến buổi sáng sớm nên anh ít khi chịu chui lên trần nhà khi mặt trời bắt đầu mọc. Hôm nay cũng vậy, khi tiếng khóa cửa của nàng vừa xong là anh quay với cái gối ôm để ngủ tiếp. Ở trong cái nhà lúc này, khi nàng đã khóa cửa lại để đi chợ thì anh chỉ có làm một việt tốt nhất là lăn ra làm một giấc ngủ dài hay ngắn phụ thuộc vào việc nàng đi chợ về sớm hay muộn mà thôi. Và thường thì nàng trở về rất nhanh, theo cái cách anh hiểu về những qúi bà lắm tiền đi chợ. Hoặc là dậy để tắm táp và tự tay pha hai ly cà phê. Một cho anh và một cho nàng khi nàng trở về. Anh ngồi nhấm nháp ly cà phê và đọc một tờ báo cũ. Nhưng thường thì anh ngồi yên lặng chờ đợi nàng về.

Nếu anh không lăn ra ngủ thì anh sẽ phát cuồng lên vì sự tù tú chật hẹp, cũng như sự sốt ruột khi phải chờ đợi. Nỗi chán nản vì sự gò bó cũng như sự suy nghĩ làm cho đầu óc anh luôn luôn phải hoạt động. May mà nàng cũng đã để cho anh hàng đống sách báo và mở cửa sổ cho ánh nắng chiếu vào vừa đủ cho anh có thể nằm thoải mái trong cái gọi là Lô – cốt – trái – tim. Những tạp chí Paris Mach, Tin tức Hàng ngày. Cuộc sống Sài Gòn..v..v...cùng hàng đống báo đủ loại mà nàng tha ở ngoài chợ về làm anh không thấy thời gian kéo dài khi ở trong đó. Và nhất là có nàng, với thái độ chiều chuộng và tình yêu lớn lao mà nàng đã dành cho anh thì chắc anh không chịu nổi cái cảnh ăn không ngồi rồi như thế này. Cảnh phải chui lên chui xuống và sống dưới bóng của một người đàn bà như anh hiện giờ. Nàng không bao giờ phải để anh suy nghĩ về vấn đề tế nhị đó, và nếu anh chỉ định thoáng nói qua về nó là nàng sẽ bịt miệng anh bằng những cái hôn. Hiện thời thì anh tạm chấp nhận việc ở lại đây, trong vòng tay của người đàn bà mà anh đã yêu hơn bất cứ cái gì trên đời. Nhưng cũng sẽ đến lúc anh phải ra đi, nhưng chưa phải ngay bây giờ. 

Điều duy nhất khiến anh buồn bã mà nàng cũng không thể giúp cho anh được chính là nỗi buồn trước tình hình chiến sự. Nhưng dạo sau này, khi tin tức trên các báo đài không còn làm cho anh phải reo mừng mỗi khi có một tin tốt đẹp, thì anh thường không còn hứng thú để đọc chúng nữa. Kể cả báo nước ngoài. Buồn chán, sốt ruột nên anh chỉ lăn ra ngủ ở đó mỗi khi cánh cửa nàng vừa khóa lại khi ra ngoài đi chợ. Dường như anh cũng đang muốn ngủ bù cho những đêm trước đã thức trắng với nàng. Anh chỉ tỉnh giấc khi nghe tiếng khua của chùm chìa khóa và khuôn mặt tươi roi rói của nàng hiện ra trên khung cửa…. 

Nhưng đột nhiên có tiếng đập cửa rất mạnh, trong khi anh bắt đầu thiu thiu ngủ. Tiếng đập cửa rầm rầm cùng với tiếng người lên tiếng gọi ý ới bên ngoài làm anh bật dậy. Tiếng của gã Năm Khương vang lên bên ngoài và hắn đang gọi lớn tên của nàng. Anh không thể lầm được. Đúng là tiếng của hắn, và không hiểu tại sao hắn lại đến tìm nàng vào giờ này. Đây là thời gian duy nhất trong ngày nàng đi ra khỏi nhà?

Đợi một chút không có ngươì bên trong trả lời, Năm Khương vòng qua nhà bà Béo. Anh nghe thấy tiếng bà Béo léo nhéo :

- Cô ấy mới đi chợ đó chú Khương ? Độ chừng một giờ nữa chú quay lại là cổ về nhà rồi đó. Cô ấy đi chợ nhanh lắm.

Anh thở phào quay đầu vào trong định ngủ tiếp nhưng anh lập tức giật bắn mình dậy. Năm Khương đã không về như anh đã tưởng. Hắn đang đứng trước cửa và có những tiếng động khe khẽ. Tiếng động bên ngoài cửa ra vào nhỏ đến mức dường như không muốn ai nghe thấy . Tiếng động giống như tiếng chân chó cào vào cửa của hắn làm anh bất giác giật mình. Chắc chắn hắn có ý định gì đây. 

Anh đã không phải đợi lâu để biết được điều đó ? Tiếng mở khóa cửa của một cái chìa khóa rõ ràng là không phải của ổ khóa nhà này. Kẻ đứng ngoài hẳn đang có cả một chùm chìa khóa và hắn đang loay hoay thử từng cái một với mục đích cố gắng mở bằng được. Tiếng kèn kẹt của sự cố sức cùng với khả năng khéo léo của kẻ đột nhập vang lên trong không gian im ắng xung quanh. Anh nín thở , tim đập thình thịch trong lồng ngực. Có thể hắn sẽ vào được trong này. Trong đầu anh mọi thứ diễn nhanh như điện. Làm sao tên chó săn này lại có thể vào căn nhà này được khi nó đã được khóa lại. Bao giờ trước khi đi nàng cũng khóa cửa và kiểm tra lại tất cả mọi thứ.

Ngay lập tức anh đã lao ra nấp ở bên bàn thờ phòng khách với cây súng ngắn lăm lăm trên tay. Mọi thứ bên ngoài cửa sổ nhìn vào đã được dọn dẹp sạch sẽ, căn phòng lại tối mờ mờ và anh có thể yên tâm khi không còn nghe thấy tiếng động của kẻ đột nhập nữa....

Nhưng đột nhiên anh sững người lại khi một tiếng động quen thuộc vang lên rất nhỏ. Tiếng của chốt khóa cửa đã bật mở. Có lẽ Năm Khương cũng ngỡ ngàng khi tiếng chốt cửa bật mở vang lên nhẹ đến mức không ngờ. Một giây lát trôi qua im lặng đến rợn người. Anh nhẹ nhàng chuồi người vào phòng ngủ, và vẫn để cửa mở anh nhìn ra phòng khách. Cuối cùng cánh cửa rít lên khe khẽ khi mở ra và ngay lập tức anh nhìn thấy bóng người của Năm Khương qua bóng nắng rọi vào tới tận chỗ anh đang nằm. 

Không kịp leo lên trần nhà nữa rồi nên ngay lập tức, anh chui tọt xuống dưới gầm của cái gường ngủ to lớn và lộng lẫy của nàng. Đây là nơi để ẩn nấp nhanh hơn là trèo lên laphông nhà. Nằm dước gầm cái giường với nòng súng áp chặt lên má, anh chăm chú theo dõi đôi chân đi giầy đinh đang đứng sững trong phòng khách. Đúng là Năm Khương bởi đôi giày của hắn thì anh không thể nào lầm được, vì anh đã nhiều lần nhìn thấy đôi giày này của hắn khi ở trên laphông trần nhà nhìn xuống vào những ngày hắn đến dự tiệc trà. 

Tim đập nhè nhẹ, anh quan sát Năm Khương qua đôi chân của hắn. Tay anh siết chặt khẩu súng ngắn, nòng súng hướng vào kẻ đột nhập. Hắn có vẻ ung dung khi bước vào phòng và cánh cửa lập tức đóng ngay lại. Căn phòng lại trở về bóng tối lù mù như trước, nhưng anh vẫn cảm nhận được đôi chân của kẻ đột nhập đang đi qua phòng khách. Tiếng giày đinh nghiến khẽ khi kẻ đó vào bếp rồi đi xuống nhà sau. Có cả tiếng mở cửa cánh phòng tắm nữa. Rồi ngay sau đó, thì tiếng chân của Năm Khương bước vào phòng ngủ và dừng lại đối diện trước mũi súng của anh một vài mét. Hắn đứng yên lặng , cứ như thể hắn đã nhìn thấy anh và đang tự hỏi anh là ai và đến đây làm gì vậy ? Anh nhếch mép cười khinh bỉ. Nếu qủa là cái thứ cặn bã này đã phát hiện ra anh thì đời hắn cũng sẽ chấm dứt. Dĩ nhiên là đời anh cũng vậy...Nhưng anh sẽ là người khiến hắn phải qùi xuống, phải hèn hạ van xin anh một điều mà anh không bao giờ chấp nhận. Đó là cái mạng sống của một kẻ hèn nhát. Anh sẽ cho hắn một viên đạn vào cái đầu của tên đểu cáng này....Rồi anh sẽ lao ra ngoài đường, với khẩu súng trên tay để đương đầu với cả một đạo quân ngoài kia...Hoặc là anh sẽ tự cho mình viên đạn còn lại, chẳng cần chờ đợi những tên lính ngoài kia lao vào đây nữa khi nghe tiếng súng nữa.

Nhưng hắn vẫn đứng yên với đôi chân ngọ ngoạy. Dùng nòng súng nâng khẽ tấm dra giường lên, anh hiểu ngay được lý do hắn cứ đứng trước gậm giường nơi anh đang ẩn nấp. Hắn đang khoác chiếc áo ngủ của nàng vào người và ưỡn ẹo đứng soi gương trước cái tủ gương quần áo. Anh kinh ngạc khi nhận thấy điều đó, trong đó khi Năm Khương cứ lượn qua lượn lại để ngắm nghía mình trong gương với chiếc áo ngủ mong tanh màu mỡ gà của Xuân trên người. Rồi rất thong thả, Năm Khương rời khỏi cái gương và mở cánh cửa tủ quần áo.

Năm Khương sục sạo các ngăn tủ, rồi cả kệ sách trên tường. Hắn không có cái vẻ sợ sệt của một kẻ đột nhập khi thong thả đi khắp trong nhà. Hắn vào trong nhà bếp và mở cửa bước trở vào phòng ngủ của nàng. Hắn mở các cánh cửa tủ và lục soát bất cứ thứ gì trong tầm tay của hắn. Kẻ xâm nhập táo tợn này đã mở cả tủ buýp phê để lấy một chai rượu nàng trưng trong đó. Anh nín thở nhìn theo và kinh ngạc khi nhìn thấy hắn thoải mái ngồi gác chân trên ghế xa lông ở phòng khách để nốc chai rượu vang một cách khoan khoái. Và có một điều mà anh không thể tin vào mắt mình nữa khi thấy hắn vừa uống rượu, tay kia hắn cầm lấy mớ quần lót mỏng mang của nàng và hít hà như thể hắn đang nhắm rượu với thứ đồ nhắm đó vậy. Anh nắm chặt lấy khẩu súng trong tay, không để cho cơn giận đang bừng bừng trong lòng bùng nổ. Anh biết nếu mình không tự chủ được, anh sẽ xông ra nghiền nát tên trưởng ban An ninh táo tợn kia. Anh nghiến răng lại, và cố gắng một cách tuyệt vọng để không siết cò cây súng đang chĩa thẳng vào bộ mặt đang cực kỳ thoả mãn của Năm Khương...

Có lẽ anh đã không kìm được mình thêm giây phút nào nữa, nếu ngay lúc đó Năm Khương đột nhiên đứng bật dậy. Hắn chấm dứt bữa nhậu quái đản của hắn lại một cách bất ngờ. Hình như hắn đã nhìn thấy điều gì đó lạ lùng. Một điều khả nghi nào đó đã đập vào mắt hắn......Chắc chắn hắn không phát hiện ra anh rồi khi anh nghe thấy tiếng chân của hắn bước vào phòng ngủ của nàng, ngang qua mặt anh...

Nhìn kẻ đột nhập đang ngồi nốc rượu, anh không khỏi có điều gì đó nghi hoặc ở trong lòng. Tại sao hắn ta lạicó cái vẻ ung dung và quen thuộc đến thế khi đột nhập vào nhà này ? Hay là hắn đã làm như vậy nhiều lần trước đây rồi ? Hay là hắn đã từng quen với X....Anh lắc đầu xua đuổi ý nghĩ đó trong đầu. Việc bây giờ là hãy xem tên trưởng ban bảo vệ Ấp này đang làm cái việc kỳ lạ này bằng cái cách quái chiêu nhất ấy. Việc bây giờ là hãy quan sát hắn và cầu mong cho hắn biến đi sớm trước khi anh nổi điên xông ra để đập nát khuôn mặt sần sùi của hắn....Và anh không khỏi vừa gằn mình xuống nền đá hoa mát lạnh dưới gầm giường của X. vừa cố kềm mình để khỏi gây ra một tiếng động rõ lớn đủ để cho tên ngốc này lãnh đủ. Nhưng không phải là đủ với hắn. "Cút đi, mau cút đi cho nhanh trước khi tao giết oan mày đấy" 

Như đọc được ý nghĩ của anh, Năm Khương đứng dậy và cất chai rượu uống dở vào trong tủ buýp phê. Hắn ung dung bước ra cửa. Cánh cửa khép lại và tiếng động của khóa cửa vang lên khiến anh thở ra nhẹ nhàng.... Nhưng anh vẫn không cảm thấy vui hơn vì thoát nạn. Có một cái gì như bóng đen che mờ lên trong đầu óc anh. Và anh mong muốn nàng trở về ngay....

Và nàng đã trở về ngay. Anh nhìn qua cửa sổ để thấy nàng đi qua mảnh vườn nhỏ với cái túi đi chợ nặng trĩu bên người. Anh đến ghế xa lông và ngồi xuống ngay cái chỗ ban nãy gã Năm Khương đã ngồi với bữa uống rượu kỳ quái của hắn. Sau khi đóng cửa và quan sát cẩn thận chung quanh, nàng xuất hiện trước anh với khuôn mặt tươi roi rói. Nhưng nụ cười của nàng đã ngưng lại trên môi khi nhìn thấy khuôn mặt đang sa sầm xuống của anh. Mọi khi anh đón nàng đi chợ về với nét mặt hồ hởi vì nàng hay mua những thứ lặt vặt anh thích. Và nhất là báo, những tờ báo mới nhất đăng tin về chiến sự...

Ngạc nhiên trước thái độ của anh, nàng lên tiếng hỏi 

- Ở nhà có chuyện gì xảy ra chăng ?

Anh thậm chí không nhìn nàng nữa khi ậm ừ trả lời :

- Không có chuyện gì xảy ra cả.

Nàng nhẹ cả người khi thở phào nói :

- Vậy mà em đã sợ có chuyện gì ghê gớm xảy ra khi em đi chợ vậy. Nhìn vẻ mặt của anh kìa ? Cứ như là anh mới gặp kẻ thù của nào đó không bằng ?

Anh nói giọng tưng tửng :

- À, kẻ thù thì không gặp nhưng bạn thì có đấy. Chính tôi mới gặp gã Năm Khương, bạn cô khi gã mới tới đây để tìm kiếm cô...

Nàng giật bắn mình. Nàng lắp bắp nói khi nhìn thấy anh đang đứng trước mặt nàng thản nhiên như không :

- Anh nói...nói cái gì ? Gã Năm Khương là bạn em, lại vừa đến ...đến đây hả 

- Đúng vậy. Hắn đã vào tận đây và còn đi lục lạo khắp các phòng một cách thoải mái nữa kìa. Thậm chí hắn còn ngồi uống rượu một cách ung dung như đây là nhà của hắn...

- Lạy Chúa. Thế hắn có gặp anh không ?

Anh nhìn nàng bằng một cái nhìn khinh khỉnh và hỏi lại :

- Thế cô nghĩ rằng ở địa vị của tôi hiện giờ có thể ra để tiếp đón hắn như một người khách ư ? Cô không nghĩ là tôi đã ra cụng ly uống rượu với ông khách đó đấy chứ...

- Em...em không nghĩ như thế nhưng...anh không ở trên trần nhà thì anh đã ở đâu khi gã ta vào tận đây ? Anh có để....để hắn phát hiện ra không ?

- Thưa bà thiếu tá phu nhân, tôi đã phải nấp dưới gầm giường của bà như một tên tình nhân yếu thế khi một kẻ tình địch nữa đến đây vậy. Dĩ nhiên là hắn không phát hiện ra tôi. Nếu điều đó xảy ra thì làm sao tôi còn đứng đây để nói chuyện với bà một cách bực bội như thế này được. Nếu hắn phát hiện ra tôi thì đời hắn cũng chấm dứt như đời tôi thôi. Chắc chắn là tôi sẽ mời hắn xơi một viên kẹo đồng trước khi cả đám lính ngoài kia tràn ngập nơi đây.

Nàng thở ra ra hú vía. Cám ơn Chúa. Thật là may mắn làm sao khi điều khủng khiếp anh vừa nói đã không xảy ra. Nhưng nàng thấy thái độ của anh như đang khó chịu lắm. Nàng hỏi :

- Anh biết là em đã lo sợ đến như thế nào khi anh nói đến việc Năm Khương đã tự tiện mò vào đây. Đến giờ mà tim em còn muốn rớt ra ngoài khi nghe anh nói chuyện vừa xảy ra. Đáng lẽ ra anh phải làm cho em bớt sợ đi chứ không phải làm cho em khó hiểu thêm về thái độ của anh lúc này. Anh làm như em mời cái tên đê tiện đó lại nhà không bằn

Đột nhiên nàng nhìn chung quanh căn phòng. Nàng chạy lại cả chỗ cửa sổ để kiểm tra. Thấy mọi thứ đều vẫn như cũ, nàng vội vàng hỏi anh :

- Anh nói Năm Khương vào đây một cách bình thường vậy thì hắn vào bằng cách nào đây ? Trước khi đi em đã đóng cửa và kiểm tra tất cả rồi mà. Đâu có chỗ nào để hắn có thể trèo vào nhà đâu ? 

- Hắn chẳng cần phải trèo vào nhà làm gì cho mất công vì hắn có chìa khóa nhà này rồi. Hắn đã ung dung mở cái cửa chính kia để đi vào uống rượu rồi lại đi ra bằng cửa đó. Hắn còn khóa cửa cẩn thận lại trước khi ra về nữa kìa.

Nàng kinh ngạc nói :

- Làm sao hắn có chìa khóa nhà này được ? Anh không lầm đấy chứ.

Anh nhìn nàng nói :

- Làm sao mà tôi lầm được khi tôi đứng ngay cửa, gần đến mức tôi còn nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ. Còn vì sao mà hắn có chìa khóa thì chính tôi cũng đang muốn hỏi cô điều đó ? Nếu cô không đưa cho hắn làm sao hắn có được và hắn có vẻ như quen thuộc cái căn nhà này lắm ?

Nàng bỗng kêu lên một tiếng thảng thốt : 

- Ôi Lạy Chúa. Em đã quên mất rằng chính mình đã đưa chìa khóa của căn nhà này cho hắn. Chẳng là trước khi đi di tản, tất cả mọi người ở đây đều phải đưa chìa khoá cho người đại diện an ninh ở đây giữ. Để họ đề phòng cho những trường hợp cấp bách nào đó như chữa cháy chẳng hạn. Đó là qui định chung mà ai cũng phải thực hiện. Chỉ có điều là cái tên khốn nạn đó đã không trả lại cho em khi em trở về. Mà em thì lại quên bẵng đi mất. Vậy chắc chắn là hắn đã sử dụng cái chìa khóa đó để vào nhà sáng nay. Ơn Chúa là đã không có chuyện gì xảy ra cả. Và em sẽ tìm tên khốn khiếp đó để đòi lại chìa khóa và cho hắn một bài học đích đáng. Có lẽ hắn đã vào đây nhiều lần rồi. Thật may mắn khi hắn đã không phát hiện ra anh..

Anh lên tiếng, giọng nhấm nhẳn khó chịu

- Vì hắn không tìm ở đúng chỗ đó thôi. Nếu muốn tìm một anh chàng tình địch thì người ta phải tìm kiếm ở gầm giường vì đó là nơi thuận tiện nhất để cho anh chàng tình nhân chui vào nếu như người chồng bất ngờ trở về.

Nàng cắt ngang lời anh :

- Hắn không phải là chồng em và đây không phải là nhà của hắn. Còn anh thì xin đừng hạ mình xuống để so sánh như thế. Anh cũng biết được em kinh tởm cái tên đó như thế nào mà.

- Biết vậy. Nhưng giá mà em được nhìn thấy những thái độ kỳ quái của hắn ta.

- Hắn làm gì vậy ?

Anh lúng túng im bặt. Bây giờ thì anh hiểu tại sao thằng vô lại đó đã có những hành động như vậy rồi. Nhưng nàng hỏi thì anh không thể nào trả lời được. Anh lúng túng tảng lờ đi. Nàng đứng hẳn dậy và tiến tới chỗ anh. Giữ không cho anh quay đi nơi khác, nàng hỏi giọng dài ra :

- Nào, nào. Bây giờ thì đến lượt anh rồi đấy. Anh phải kể lại tất cả những gì anh thấy khi cái tên Năm Khương đó vào trong nhà đi. Ít ra thì người khách cũng phải cho chủ nhà biết về chuyện có người lạ đột nhập vào nhà chứ ? Và cũng phải như thế thì em mới cho qua vụ cái mặt hầm hầm của anh vừa rồi chứ ?

Thế là anh đành phải kể lại cho nàng nghe về tất cả những gì anh thấy. Từ lúc gã Năm Khương vào nhà, lúc gã ướm thử đồ ngủ của nàng. Và cả bữa nhậu kỳ quái của gã. Uống rượu với đồ lót của nàng...Anh có vẻ khổ sở lắm khi phải kể lại câu chuyện đó cho nàng. Từng chi tiết một....

Nhìn vẻ mặt như ngượng ngùng của anh khi phải kể ra cho nàng nghe những điều đó, nàng muốn bật cười. Khi anh thở phào vì đã kể xong câu chuyện kỳ cục vừa rồi thì nàng không thể nhịn cười được nữa. Nàng bật cười thành tiếng. Cười ngặt nghẽo, cười đến chảy cả nước mắt. Nhìn vẻ mặt của anh nhìn nàng như vừa ngượng ngùng xấu hổ, vừa như khó hiểu trước thái độ vui vẻ của mình, nàng lại muốn cười hơn nữa. Nàng vừa cười vừa hỏi anh :

- Thế anh đã biết tại sao anh chẳng vui mừng gì khi thoát được cái thằng đê tiện đó mà ngược lại lại thấy khó chịu không ?

- Có thể là tôi ngạc nhiên vì hành động lạ thường đó, mà cũng có thể vì tôi không đập được cho hắn mấy báng súng vào đầu. Mà cũng có thể vì tôi đang phải ẩn trốn ở trong một vị trí không được đẹp mắt chút nào. Đó là trong gầm giường của cô...

- Không phải đâu, dù những điều anh nói ra cũng có thể khiến anh bực mình một chút. Nhưng em thì em biết vì sao anh lại đưa cái bộ mặt hầm hầm khác hẳn mọi ngày ra rồi. Đó là anh ghen đó anh chàng Othenlo của em ơi ?

- Tôi không ghen. Tôi mà thèm ghen với một kẻ như thế à ?

Nàng vẫn cười và tiếp tục nói như để trêu chọc anh :

- Rõ ràng là anh ghen rồi và chính anh cũng biết điều đó. Chỉ có điều anh không thừa nhận thôi. 

Anh nhìn nàng rồi nói lớn tiếng lên :

- Ừ thì tôi ghen đấy. Hay vì tôi đang ở trong hoàn cảnh hiện tại nên không thể ghen được phải không ? Hay em nghĩ một tên Việt Cộng thì không biết ghen ? Hết gã sĩ quan thì bây giờ lại đến tên trưởng ban an ninh, chúng làm tôi thấy bực mình khó chịu qúa. Thú thực là ghen tuông với những kẻ như vậy là vô lý. Nhưng lúc này trông tôi có đến mức đần độn ngớ ngẩn qúa không mà cô cười ghê vậy ? 

Nàng vẫn cười ngặt nghẽo khi nói với anh

- Em cười chỉ bởi vì lúc này em vui qúa và trong lòng cảm thấy quá đỗi hạnh phúc. Anh có ghen tức là có yêu. Ghen nhiều thì yêu nhiều. Ghen với cả những kẻ không đáng ghen thì chứng tỏ càng yêu nhiều hơn nữa. Đó là một chân lý của tình yêu đấy anh chàng Việt Cộng ạ. Một chân lý đơn giản nhưng lại đúng vô cùng.

Bây giờ nàng mới thấy nụ cười trên khuôn mặt càng lúc càng đỏ lên của anh. Và lúc này thì khuôn mặt trắng xanh của anh đang đỏ bừng lên khi anh ngượng nghịu nói với nàng :

- Qủa thật là sáng nay đáng lẽ anh phải ở trên trần nhà chứ không phải xuống dưới nhà. Nhưng khi em đi chợ rồi thì anh thức giấc và không ngủ được. Anh đã xuống dưới nhà để pha càphê và đợi em về. Lần đầu tiên anh thấy vắng em trong căn nhà này bởi vì anh đã quen với việc có em ở trong nhà. Mỗi buổi sáng thức dậy đã thấy nét mặt vui tươi của em, rồi được nghe giọng nói vui vẻ của em đã khiến cho anh cảm thấy thân quen. Sáng nay ngồi một mình anh đã bứt dứt không yên . Anh thấy trong lòng mình trống vắng qúa khi chỉ xa em có một lúc ngắn ngủi như thế. 

- Và anh thấy nhớ em có phải không ? Nàng hỏi mà sung sướng ở trong lòng. Cố gắng giữ anh lại trong vòng tay để nhìn nét mặt đang sượng sùng của anh lúc đó, khi anh gật đầu. Khuôn mặt anh đỏ ửng và cả đôi tai tròn trịa, trắng trẻo của anh cũng đỏ lừ lên .

Nàng thích nhìn anh trong những lúc anh đang xúc động. Nàng cũng thích nghe anh nói những tình cảm trong lòng trong những lúc như thế. Lúc đó ở anh là một con người chân thật, đa cảm và có chút gì đó yếu đuối, khác hẳn với cái vẻ luôn cố tỏ ra cứng rắn của anh. Những lời nói thốt ra của anh khiến cho nàng thấy rộn rã trong lòng nỗi sung sướng hạnh phúc. Chỉ tiếc rằng chỉ hãn hữu lắm anh mới nói ra những lời lẽ như thế. Dường như chỉ trong những lúc xúc động không kìm được, anh mới thốt chúng ra thành lời.

Đột nhiên nàng bỗng ngẩn người ra vì một ý nghĩ mới hiện ra trong đầu. Nó khiến nàng thấy lành lạnh cả lưng khi thốt lên :

- Mà lão Năm Khương chui vào...vào đây để làm gì nhỉ ? Chắc chắn không phải chỉ để uống rượu....

Anh gật đầu tán thành :

- Đúng đấy. Đúng là tên đó không phải nhọc công đột nhập vào đây để uống rượu. Anh thấy hắn đã đi lục soát kỹ càng từ nhà trên xuống đến nhà dưới. Rồi cả trong bếp và nhà tắm nữa...Có thể hắn đã nghi ngờ gì đó qua bữa cùng với viên sĩ quan đòi kiểm tra nhà này. Vì hắn bị buộc phải làm giấy chứng nhận đã kiểm tra nhà xong, tuy hắn chưa hề kiểm tra. Có lẽ vì vậy mà hắn cay cú và muốn đi kiểm tra lại chăng ?

- Cũng có thể như vậy. Nhưng hắn đã chẳng tìm thấy cái gì qua lần đột nhập này rồi. Em sẽ đi lấy chìa khóa lại và sẽ cho hắn một trận ra trò về vụ đột nhập này để hắn không bao giờ bước chân được vào đây nữa. 

Lúc này anh đã lấy lại sự bình tĩnh tự tin vốn có của mình. Anh từ tốn nói với nàng :

- Hãy bỏ qua vụ này đi em ạ. Với những kẻ như NK thì chỉ có dùng súng thôi chớ chẳng thể nói phải trái với hắn được đâu. Hơn nữa với tư cách Trưởng ban AN, hắn có chìa khóa và có quyền vào bất cứ nhà nào thuộc khu vực có chiến sự này chứ ?

Nàng nhìn anh giây lát rồi gật đầu đồng ý :

- Thôi được em tạm thời tha thứ cho hắn vụ này. Nhưng không phải vì hắn có quyền ra vào nhà người ta tuỳ tiện, mà do hắn đột nhập vào đây đã để em biết rằng anh đã yêu em và nhớ em như thế nào khi em đi vắng.
Khuôn mặt anh lại đỏ rực lên và nàng thấy thích thú khi lại được đến gần bên anh nũa để hôn mãi vào đôi má trắng xanh bao quanh đôi tai trắng hồng của anh. Và nàng đang làm việc ấy như một con hổ lao vào anh như một con hổ và cũng chẳng phải chỉ để được cắn vào anh...

MTA