Buổi sáng sớm khi nàng còn đang ngủ ở trên giường thì có tiếng đập cửa rất mạnh cùng nhiều tiếng la í ới. Xuân vội vàng tung chăn vùng dậy nhưng nàng không thấy anh trong phòng ngủ. Tiếng đập cửa càng vang lên dồn dập khiến nàng lật đật chạy ra phòng khách. Anh đang đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngòai qua khe hở hẹp. Trên người anh vẫn mặc bộ đồ pijamar ngắn cũn cỡn.
Nàng thảng thốt khẽ hỏi anh khi thấy tiếng đập cửa lại vang lên :
- Ai đập cửa vào sáng sớm như thế này ? Bọn lính chăng ?
Không quay đầu lại, anh trả lời khi mắt vẫn nhìn qua khe cửa ra phía ngoài :
- Anh không rõ nhưng không phải lính tráng mà là thường dân. Hình như là mấy người đàn bà...
Nàng nhanh chóng đến bên cửa sổ và cùng anh nhìn qua lỗ nhỏ mà anh đã khoét trước đây để quan sát phía bên ngoài. Nàng bỗng kêu lên khi nhìn ra bên ngoài :
- Chết rồi...
- Tụi lính hả em ?
Mặt tái nhợt, nàng trả lời :
- Còn tệ hơn thế nữa kia. Gia đình chồng em.
Nàng cắn môi nghĩ ngợi. Rất mau chóng, nàng nói với anh :
- Anh hãy leo lên trần ngay và ở yên trên đó nhé. Em sẽ phải tiếp họ rồi cố gắng để cho họ ra về càng sớm càng tốt....
Nàng mau chóng giúp anh leo lên trần nhà. Đóng laphong trần nhà xong, nàng vội vàng thu dọn đống sách báo bừa bãi trên giường. Nàng khoác thêm chiếc áo ngoài, nhìn quanh căn phòng ngủ một lần nữa rồi nàng bước ra mở cửa.
Bà mẹ và hai bà chị chồng nàng ào vào nhà y hệt như đám lính đến xét nhà. Cùng hai bà chị khệ nệ đem một đống đồ đạc cao ngất vào nhà, bà già vui vẻ chào hỏi cô con dâu. Còn hai bà chị chồng thì giả lả thân mật với nàng, vừa hỏi thăm vừa xông thẳng vào phòng ngủ của nàng. Bất ngờ trứoc sự ân cần thái qúa của gia đình nhà chồng, nàng đành phải đóng vai cô con dâu ngoan hiền với họ. Nhưng nàng nghi ngờ thắc mắc không phải tự nhiên họ lại đường đột đến thăm nàng như vậy. Có lẽ họ cố tình đến nhà nàng vào một thời điểm bất ngờ này để tìm cái ra lý do gì mà nàng lại vội vàng bỏ về ngôi nhà cũ của nàng. Hay có điều gì đó đã đến tai họ và sáng sớm hôm nay cả nhà qụa này đã đổ bộ đến nhà nàng để tìm kiếm. Nàng sợ có một vài dấu vết nào đó mà họ có thể phát hiện ra anh .
Bà mẹ chồng nàng đi lại phía bàn thờ. Bà ta xem xét thật kỹ từng đồ vật trên bàn thờ chồng nàng. Thậm chí bà còn đưa tay quét ngang tấm hình lộng kiếng của chồng nàng cũng như sờ nắn mấy cái trái cây tươi trên đó. Bà kêu lên giọng ngạc nhiên pha lẫn sự hài lòng :
- Bàn thờ sạch tinh tươm không một chút bụi. Trái cây thiệt chớ không phải trái cây bằng mủ. Nhang đèn được đốt mỗi ngày. Ôi, con gái. Con đã chăm chút cái nơi thờ phượng của con trai mẹ rất tươm tất. Linh hồn nó nơi suối vàng sẽ cảm động lắm đây ?
Xuân cũng ngạc nhiên lắm khi nghe bà mẹ chồng nói như vậy. Thì ra đây là công việc của anh. “Vì chẳng có việc gì để làm ấy mà” Anh thường nói như vậy mỗi khi nàng bắt gặp anh lau chùi bộ lư hương chân đèn trên bàn thờ. Ngay cả ngôi nhà cũng sạch bóng.
Bà già sau khi đốt nhang trên bàn thờ người con trai xong, bắt đầu đi quanh nhà với con mắt dò xét :
- Nhà cửa cũng sạch sẽ tinh tươm. Đúng là có bàn tay củamột người đàn bà….
Nàng suýt nữa phì cười nhưng kịp nén lại. Đó cũng là công việc của anh trong lúc rỗi rãi. Có thể ở trên trần nhà, anh cũng nghe thấy những lời “khen “ đó của bà già. Chắc anh đang phải tự rủa mình vì lời khen đó lắm.
Hai bà chị reo lên khi nhìn thấy đống báo ảnh, tạp chí Mode nước ngoài trên bàn xa lông. Ngay lập tức hai bà cô cắm đầu vào đó trong khi bà mẹ lúi húi lục đống đồ đạc đem theo.
- Con sống như thế nào ? Có khó khăn gì không ? Mẹ có đem cho con một ít thức ăn đây.
Xuân trả lời bằng những tiếng nhát gừng. Nàng vẫn đứng từ lúc nãy đến giờ và thái độ của nàng đã làm cho bà già hiểu được nàng đang chờ đợi điều gì đó ? Nàng đang sốt ruột về sự khề khà của ba mẹ con nhà này.
- Thôi chúng mày ngồi cả đây để ta cùng nói chuyện nào ? Bà mẹ nhìn thấy dáng vẻ của nàng nên quát hai cô con gái. Bà ta ra ghế xa lon ngồi và kêu nàng ngồi xuống. Hai bà chị cũng luyến tiếc rời bỏ mấy tờ báo ảnh để ngồi nghiêm chỉnh lại. “Cái kiểu trịnh trọng này là chắc có chuyện gì quan trọng muốn nói với mình đây. Thế là không thể tống tiễn ba mẹ con nhà này về sớm như ý muốn được rồi. Nàng kìm một tiếng thở dài ngồi xuống ghế và chờ đợi...
Bà mẹ chồng nhìn nàng rồi nghiêm giọng lên tiếng :
- Thực tế thì hôm nay có chuyện quan trọng nên mẹ mới đến đây. Kể thì mẹ cũng không phải lắm khi đến bây giờ mới lại thăm con. Nhưng con nên thông cảm cho một bà lão sợ ra đường xe pháo, lại trong lúc giặc giã như thế này….Cái việc mẹ định nói đây rất quan trọng. Nó liên quan đến chồng con và chính bản thân con nữa.
Bà mẹ ngưng lại để nhìn nàng chăm chú. Dường như bà ta cố tìm trên vẻ mặt nàng một dấu hiệu nào đó để tùy nghi định đoạt lại. Nhưng lúc đó nàng còn chưa hiểu bà ta nói gì ? Nàng chỉ biết với dáng điệu nghiêm trọng kia thì nàng có lẽ nàng sẽ mất toi cả buổi sáng để tiếp chuyện mấy mẹ con nhà này. Thế là hy vọng họ đi về sớm để nàng được quay lại với anh đã tiêu tan…
- Đó là mẹ đang nói đến vấn đề thừa kế của con. Chồng con đã di chúc để tài sản lại cho con. Đó là một số tài sản lớn, rất lớn mà theo pháp luật sẽ thuộc về con. Con là người vợ hợp pháp của người con trai duy nhất của mẹ….thằng X, đáng thương của mẹ…..
Bà già nấc lên một tiếng rồi ti tỉ khóc. Hai bà chị chồng cũng rưng rưng nước mắt trong khi nàng ngồi ngẩn người như chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng phải vỗ về an ủi cả ba mẹ con nhà chồng nàng trong khi bà mẹ vẫn tiếp tục khóc, tiếp tục kể lể. Bà ta vừa sụt sịt vừa nói trong nước mắt rằng sở dĩ phải đến hôm nay, ba tháng sau cái chết của chồng nàng thì bà mẹ chồng mới chính thức nói đến điều này được. Đó là theo di chúc của chồng nàng, sau thời hạn ba tháng khi được tuyên bố tử trận thì di chúc của anh ấy sẽ có hiệu lực và được luật sư đọc lên cho các đối tượng liên quan nghe. Bà mẹ xin lỗi là đã không mời nàng đến văn phòng luật sư để nghe đọc bản di chúc được. Bà lo sợ nàng sẽ không giữ được bình tĩnh khi nhận được những lời di chúc của chồng qúa cố. Bà mong nàng bỏ qúa cho cái việc bà đã cùng hai bà chị đã lên văn phòng luật sư sáng hôm nay để tự thực hiện điều đó thay mặt nàng.....Sau khi đã hoàn thành mọi thủ tục thì bây giờ bà yêu cầu nàng bà chị Hai đọc di chúc của chồng nàng mà luật sư đã trao. Tiếp đó là bản kê khai chi tiết tất cả tài sản thừa kế mà nàng sẽ được hưởng... Và phải đọc hết tất cả cho nàng nghe theo đúng thủ tục mà luật sư đã yêu cầu.
“Thế là tiêu mất buổi sáng rồi”. Nàng nghĩ bụng khi nhìn thấy bà chị Hai lấy ra một tập giấy dày cộm ra khỏi túi sắc. Bà chị Hai nhìn bà mẹ rồi nhìn nàng trước khi trịnh trọng đọc :
“Di chúc của đại úy TQLC T. T. X. ngày X. tháng X năm 1967.....
Chắc cả nhà này đã đọc bản di chúc này trước, nên họ đã bỏ qua không đọc những phần riêng tư mà chồng nàng viết cho nàng. Có lẽ đó là những lời lẽ yêu đương dài lê thê mà chồng nàng thường dành cho nàng đã khiến cho họ khó chịu. Cũng may mà họ đã không đọc nó ra cho nàng nghe. “Như vậy cũng tốt, sẽ bớt được thời gian. Hơn nữa cũng không hay lắm khi Người - Khách – Lạ đang ở trên trần nhà kia có thể nghe thấy” Nàng nghĩ bụng và lắng nghe đoạn tiếp theo.
- Chú X, để lại căn nhà này, và cả căn nhà mà mẹ và các chị đang ở nữa cho em. Ngoài hai căn nhà đó ra thì có các bất động sản gồm có : Cơ sở giặt là số Z, đường X cùng các tài sản và lợi nhuận của nó. Một trang trại nuôi bò ở tỉnh Biên Hòa rộng X, mẫu gồm tất cả X, bò cùng lợi nhuận. Một trang trại trồng cà phê ở DL rộng X, mẫu cùng tất cả lợi nhuận...
- Oi trời ơi sao mà lâu thế ? Nàng kêu thầm lên nhưng cứ phải ngồi nghiêm chỉnh trong tư thế trịnh trọng lắng nghe một cách khó chịu ngấm ngầm. Nàng tự hỏi làm sao mà chồng nàng lại quản lý nổi được số tài sản dài lê thê như thế nhỉ ? Và lại qúa ư chi ly lắt nhắt….Anh ấy lấy đâu ra thời gian để quản lý, để tính toán cộng trừ …
Vẫn là cái giọng oang oang của bà chị : Ba chiếc xe hơi, gồm có một chiếc Citroen đời 1959. Hai chiếc xe vận tải nhẹ hiệu Z. Ba chiếc xe gắn máy hiệu S….Đó là phần bất động sản và tài sản kinh doanh nói trên. Ngoài ra còn số tiền mặt gồm có : Một số tiền mặt là 15 triệu bẩy trăm bốn mươi chín ngàn năm trăm năm mươi hai ngàn đồng. 12.000 cổ phiếu Z, 9.124 cổ phiếu X, 1514 cổ phiếu S….
- Oi, đến bao giờ mới hết đây ? Nàng đã mất kiên nhẫn, chân tay cứ ngọ ngoạy khó chịu mãi không thôi. Làm gì mà chồng nàng cứ phải cắt nhỏ số tài sản của mình ra và nhét mỗi nơi một ít như một con mẹ hàng xén phòng thân vậy. Tại sao anh ấy không gom lại một cục để đỡ phải nhức đầu để tính toán không ?
- 19,5% cổ phần của nhà băng “Thương Tín”, 11,25% cổ phần ở nhà băng “Phát Tài” ….11,5% cổ phần trong hãng sản suất kẹo ngậm ho “ Thiên Đường”. Các cổ phần này được cổ đông T.H.X. đóng góp như sau : Cổ phần của nhà băng TT lãnh trong hai năm 1966 – 1967 tổng cộng là 8.149. 417 đồng. Cộng với tiền lãi là 1.112.214 đồng tổng cộng là....631 đồng. Số cổ phần của nhà băng “Phát Tài” là…
- Thôi, thôi được rồi. Nàng bực bội cắt ngang. Hôm nay con không còn đầu óc đâu để nghe nữa.
Cả nhà chồng nàng ngạc nhiên nhìn nhau. Bà mẹ vội vàng lên tiếng :
- Ấy, không được đâu. Đây là mẹ làm theo ý nguyện cuối cùng của chồng con. Đây cũng là quyền lợi hợp pháp của con và luật sư cũng yêu cầu mẹ và các chị phải đọc cho con...
Nàng vội vàng cắt ngang :
- Được rồi, con hiểu rồi. Mẹ cứ ghi nhận giùm là đã đọc cho con nghe đầy đủ rồi. Để khi nào thong thả, mấy mẹ con sẽ cùng tính nhé ?
Bà mẹ vội vàng ra hiệu cho cô con gái không đọc nữa. Bà ta nói với nàng :
- Ừ thì mẹ sẽ làm theo ý của con. Nhưng con nhớ là mẹ và các chị con đã đọc cho con nghe thấy, con đã đồng ý và phải ký tên rồi đấy nhé ? Nếu không sau này sẽ rầy rà to khi ra toà đấy.
Nàng ngạc nhiên hỏi :
- Ủa, tại sao vấn đề này lại phải ra đến Toà án ? Đây là chuyện gia đình mà...
- À thì do thủ tục đấy mà. Bà mẹ chồng giải thích. Chả là phần lớn tài sản này là của cha thằng X để lại. Tất cả đều làm thủ tục với luật sư. Rồi nó lại thừa kế cho con, cho mẹ một phần và các chị nó một phần. Rồi nó lại hưởng của mẹ, hưởng của các chị nó theo di chúc vì mẹ và các chị cũng không có người thừa kế nào ngoài nó. Và tất cả số tài sản này của nó sau này sẽ là của con. Theo di chúc của tất cả mọi người nên cứ phải cộng vô trừ ra như vậy, nên có những vấn đề phải giải quyết ở toà án do các luật sư của mỗi người tiến hành. Đây là việc bắt buộc...
Nàng lắc đầu ngán ngẩm :” Thôi. Con chịu những cái đó. Mẹ và các chị cứ tiến hành làm thế nào cũng được rồi đưa cho con ký. Con sẽ không cần Toà án với luật sư gì đâu”
- Ay chết ai lại làm thế ? Bà chị, người vừa đọc bản kê khai dài lê thê kêu lên, bà chị sau cũng hùa theo nói.. Vấn đề nên được giải quyết rõ ràng vì đây là là quyền lợi hợp pháp của em. Mà cũng là ý nguyện cuối cùng của chú ấy…Mẹ và các chị phải lo cho em được trọn vẹn. Vì em chưa nghe đọc hết chúc thư nên chưa biết hết đây là một số tài sản lớn, rất lớn của chính em. Nên các chị phải....
Nàng vội vàng cắt ngang đi :
- Thôi thôi được rồi. Mẹ và chị cứ giải quyết theo cách nào cũng được…
- Nghĩa là con đồng ý cho mẹ và các chị đại diện cho quyền lợi của con hả ?
- Vâng vâng. Con đồng ý.
- Con đồng ý bằng giấy ủy quyền viết tay hả ?
- Vâng. Con đồng ý miễn là đừng phải viết dài qúa như cái tờ giấy kia thôi.
- Không đâu, chỉ vài chữ ghi họ tên tuổi địa chỉ của con rồi ghi là tôi đồng ý ủy quyền cho bà mẹ chồng tôi tên tuổi địa chỉ và các chị gái chồng tôi gồm chị Hai tên tuổi địa chỉ và chị Ba tên tuổi như sau...rồi ký tên...
- Thôi được rồi con sẽ viết đúng như vậy và sẽ ký tên. Nàng nói và mong muốn chấm dứt chuyện này ở đây. Và thôi đi đừng nhắc đến chuyện này nữa nhé. Con mệt mỏi lắm rồi.
Bà mẹ và hai cô chị chồng nhìn nàng chăm chú. Họ không hiểu thái độ của nàng. Bà mẹ lúng túng hỏi nàng : Con có điều gì giận mẹ hay các chị đây không ?
Nàng vội nói, cố gắng để làm cho họ hiểu nàng và không thắc mắc mãi :
- Không có đâu. Tại vì...vì con không muốn nhắc đến chồng con hay những tài sản của chồng con vào lúc này. Con sẽ theo ý của mẹ để viết một tờ giấy ủy quyền cho mẹ và hai chị giải quyết cho con vấn đề này. Rồi mẹ và các chị cứ giải quyết thế nào cũng được. Để rồi con sẽ không phải dính dáng đến chuyện thừa kế này nữa.
Ba mẹ con đưa mắt nhìn nhau một lúc. Họ có vẻ như không hiểu nổi thái độ của cô con dâu này nữa. Nhưng rồi bà mẹ thở dài ra gật đầu và các cô chị mau chóng thu dọn đống chúc thư vào túi.
Khi nàng tưởng rằng chỉ còn việc ký giấy ủy quyền nữa là xong thì bà mẹ bỗng lại nghiêm giọng nói với nàng :
- Còn một vấn đề nữa mà hôm nay mẹ mới biết qua luật sư …và bây giờ mẹ sẽ chính thức thông báo đến con đây con gái ạ.
- Vâng con nghe đây ? Nàng trả lời và mong nó đừng có dài lê thê như bản di chúc vừa rồi.
- Một vấn đề riêng tư giữa vợ chồng con. Nhưng qua đó có thể thấy được tấm lòng cao thượng của người chồng của con. Oi đứa con trai đáng thương của mẹ…Bà mẹ định khóc nhưng thấy vẻ mặt nàng liền im bặt, nói tiếp. Có một vấn đề trong di chúc mà chồng con đã yêu cầu những thân nhân của nó, tức là mẹ và các chị của con đây phải trực tiếp nói cho con.
Bà mẹ ngừng lại quay sang hỏi hai cô con gái : Ta phải nói thế nào các con nhỉ ?
- Thì mẹ cứ nói như trong di chúc ghi ấy ? cô chị trả lời.
- Được. Nó là như thế này. Chồng con viết trong di chúc là sau khi chồng con tử trận. Sau khi con đã nhận được đầy đủ tài sản thừa kế hợp pháo của chồng con thì con sẽ được tự do định đoạt cuộc sống riêng tư của con. Không ai được phép can thiệp vào cuộc sống cá nhân của con.
- Vậy...vậy có nghĩa là gì ? Nàng ngơ ngác hỏi và không hiểu gì cả.
- Oi con gái ơi. Bà mẹ chồng òa lên khóc rồi nói trong hàng nước mắt. Điều đó có nghĩa là chồng con là một đấng trượng phu với tấm lòng hào hiệp biết bao. Chồng con là một con người cao thượng và nhất mực thương yêu vợ của mình…
- Con không hiểu. Nàng thực sự không hiểu và hỏi lại.
- Oi dào ơi, mẹ cứ nói lung tung để cô ấy ngơ ngác ra kia. Bà chị Hai nói vào. Chú ấy nói thế có nghĩa là nói em được tự do, được….. được…. lấy chồng nếu em muốn. Chú ấy hoàn toàn chấp nhận cuộc sống mới của em nếu em đi bước nữa...Và chú ấy viết trong chúc thư là luật sư, rồi mẹ và các chị sẽ thông báo chính thức và trực tiếp cho em. Chú ấy còn ghi rõ là các luật sư, mẹ và các chị sẽ phải chấp nhận vô điều kiện trong việc trao tất cả các tài sản thừa kế của em cho em, nếu như em đi bước nữa bất cứ lúc nào. Em hiểu chưa ?
Nàng hiểu và bỗng nhiên muốn bật cười. Nàng chưa hề có ý định đó kể từ lúc chồng nàng tử trận. Ấy vậy mà anh chồng đáng thương đã viết ra những điều ngớ ngẩn đó lúc còn đang chung sống với nàng. Làm sao mà anh ta đã nghĩ ra những cái chuyện xa xôi và ngớ ngẩn đến thế nhỉ ? Cứ như anh chồng nàng đã sắp đặt mọi chuyện vậy. Dám anh ta còn chọn sẵn cho nàng một tấm chồng lắm ? Nhưng nếu vậy thì anh ta lầm rồi. Nàng qủa thực chưa nghĩ đến chuyện lấy chồng. Và bây giờ nếu có lấy chồng thì nàng sẽ lấy một anh chàng Việt Cộng kìa ? Một ông chồng ở phe đối nghịch như thế thì chồng nàng có là tài thánh thì cũng không thể nào dự đoán nổi.
Nàng mỉm cười với cái ý nghĩ ngộ nghĩnh vừa xuất hiện trong đầu. Bà mẹ và hai cô chị vẫn theo dõi nét mặt của nàng, khi bà ta hỏi :
- Con cười gì ? Có lẽ con không ngờ đến một hành động đầy lòng hào hiệp của con trai mẹ phải không ?
Nàng cười nói :
- Dĩ nhiên là con bất ngờ về việc đó rồi nhưng mà anh ấy đã qúa lo xa rồi. Còn không định lấy chồng nữa đâu.
Cô chị sau nói vào, giọng không tin tưởng :
- Bây giờ thì cô nói vậy chứ vài năm nữa thì cô sẽ nói khác ngay. Cũng còn sớm quá mà.
Nàng mỉm cười lắc đầu nói :
- Em sẽ không lấy chồng nữa đâu. Em sẽ giống như hai chị thôi. Nhưng thôi không nói chuyện đó nữa. Mẹ và hai chị có muốn con làm giấy ủy quyền thì để con làm luôn bây giờ ?
Cả ba mẹ con lại nhìn nhau. Bà mẹ lại vội vã nghiêm giọng hỏi nàng :
- Con đã suy nghĩ kỹ chưa ? Đây là một số tài sản lớn, là quyền lợi hợp pháp của con nên con cần phải....
- Con suy nghĩ kỹ rồi. Con đồng ý ủy quyền cho mẹ và hai chị quản lý số tài sản đó. Nàng nói như để kết thúc câu chuyện.
Nàng làm giấy tờ thật nhanh. Ký tên trên một loạt giấy tờ mà mấy mẹ con nhà chồng đưa ra xong, nàng chỉ mong họ đừng kiếm cớ ở lại chơi lâu thêm nữa. Ba mẹ con nhà chồng nàng cũng không định ở lại chơi thêm sau khi đã giải quyết xong vấn đề thừa kế nên họ vội vã xin ra về.
Thế là sau khi tống tiễn được bộ ba đó ra khỏi nhà, nàng thở phào nhẹ nhõm. Đóng chặt các cửa, nàng trở vào phòng ngủ để giúp anh trở xuống. Nàng vui vẻ khi thoát được sự quấy rầy ngay từ sáng sớm của gia đình chồng khi nói :
- Em có cảm giác thật nhẹ người khi tiễn được họ ra về sớm đến thế ? Chắc anh cũng nghe hết câu chuyện rồi phải không ? Em cũng không thể tưởng tượng được rằng có những điều gì ngô nghê hơn là ông chồng quá cố của em đã làm. Chắc anh cũng nghĩ vậy phải không ?
Anh im lặng không trả lời và cũng lảng tránh ánh mắt của nàng. Nàng ghét cái vẻ trầm ngâm không nói năng gì của anh. Nhảy cả vào lòng anh để buộc anh không được im lặng, nàng cuộn tròn vào người anh vừa hỏi :
- Anh đang nghĩ gì thế ?
Anh lên tiếng trong bóng tối lờ mờ :
- Nằm ở trên trần nhà dĩ nhiên là anh đã nghe hết cả những điều xảy ra ở dưới này. Tự nhiên anh có một cảm giác có lỗi với em. Anh thấy mình càng ngày càng hiện lên như một kẻ đang đem lại tai họa cho em.
Nàng vùng lên định cản không cho anh nói tiếp nhưng bằng đôi tay rắn chắc, anh đã ghì chặt nàng cứng ngắc ở trong lòng. Anh nói mỗi lúc một mạnh mẽ thiết tha hơn :
- Em phải để cho anh nói tiếp. Em đang có một cuộc sống đầy đủ, bình yên. Ngay cả người chồng đã chết của em còn lo cho em có được một tương lai đầy đủ. Còn anh thì ngược lại hoàn toàn khi chắc chắn chỉ mang đến một tương lai bất ổn cho em mà thôi. Liệu đấy có phải là một tình yêu thực sự mà người này muốn trao hay người kia muốn nhận không, hay đấy chỉ là một sự trớ trêu của duyên số ? Một tình yêu đúng nghĩa phải đem đến cho người mình yêu thương những điều tốt đẹp nhất của hiện tại và một tương lai còn tốt đẹp hơn nữa. Nhưng anh tự nhìn lại mình kể từ khi vô tình lọt vào căn nhà này rồi cuộc tình đầy phiêu lưu với em xảy ra. Nó chẳng đem gì đến ngoài sự nguy nguy hiểm, nỗi lo lắng luôn thường trực ở trong em lúc này và cả một tương vô định cho em. Anh nghĩ rằng nếu mình đừng lọt vào trong căn nhà này thì hẳn em sẽ bình yên sống và những tháng ngày trước mắt sẽ còn nhiều điều hạnh phúc nữa sẽ đến với em. Anh ở đây cũng làm khổ em và khi ra đi cũng làm khổ em nữa. Ôi trời ơi ? Anh thậm chí còn không thể có được một tương lai nào đó để hứa hẹn với em cả. Nếu có được viết một cái gì đó như di chúc khi anh ra đi thì anh cũng chẳng có gì để lại cho em cả.
Nàng đã ngồi được dậy và cản để không cho anh nói nữa. Nàng vừa nói vừa cười :
- Đàn ông các anh thật lạ, ai cũng giống nhau ở chỗ thấy người kia muốn gì thì mình cũng phải làm như vậy. Ngay anh là một kẻ như thuộc một thế giới khác như anh thường tự nhận cũng chẳng khác gì những ông sĩ quan Sài Gòn. Như anh này tặng cho cô nọ một cái áo, thì anh kia cũng khăng khăng muốn tặng một cái áo đẹp hơn. Anh nọ tặng một cái nhẫn thì anh kia cũng muốn tặng cho cô đó cũng một cái nhẫn thứ hai to hơn. Bất chấp cô gái có muốn cái áo hay nhẫn không ? Và bây giờ thì có một anh chàng Vici lại kêu trời vì không có gì để trong chúc thư giống như một ông chồng sĩ quan Quốc Gia đã qúa cố để cho bà góa nọ. Thật nực cười khi chẳng hề có ai hỏi rằng người đàn bà mà họ yêu thương ấy muốn gì ? Có thể anh ngạc nhiên lắm khi thấy một ông chồng như ông chồng của em đã đối xử với vợ thật hào hiệp. Nhưng thật ra ông chồng quá cố của em là một người lại là một người khôn lỏi khi anh ấy hào phóng để lại cho em những cái mà anh ấy không thể giữ lại được khi về với Chúa. Đó là tài sản của anh ấy cũng như quyền tự do của em. Anh ấy không thể giữ được tài sản và cũng không thể giữ được em khi anh ấy không còn ở trên cõi đời này nữa. Và thế là anh ấy tặng em một cách hào hiệp nhất...
Nàng ngừng một lát rồi tiếp :
- Có bao giờ anh tự hỏi anh đã mang lại cho em điều gì không ? Có thể là có nỗi nguy hiểm và nỗi lo lắng sợ bị bại lộ luôn ở trong lòng em thật đấy, cũng như có sự phiêu lưu điên rồ trong cuộc tình tréo ngoe này của chúng ta đấy ? Nhưng biết đâu đó lại là cái men say để tình yêu của chúng ta trở nên đẹp đẽ đến như vậy. Có thể tình yêu của chúng ta nó mong manh, nó ngắn ngủi và luôn cận kề cái chết nên nó trở nên lãng mạng hơn nhiều không ? Có thể vì chúng ta đang ở trong hai thế giới khác nhau nên chúng ta mới yêu nhau nhiều như hiện nay không ? Và chính vì chiến tranh đã đưa anh đến với em và khi cái chết rình rập anh hàng ngày thì tình yêu của em dành cho anh mới mãnh liệt hơn nhiều không ? Tình yêu của chúng ta càng dữ dội hơn vì không biết lúc nào nó sẽ chấm dứt, chỉ chút nữa thôi hay chỉ ngày mai, ngày kia ? Em không biết và không thể trả lời những câu hỏi như thế khi nó cứ hiện lên trong đầu em mỗi khi được hạnh phúc bên anh. Em chỉ biết rằng tình yêu của chúng ta đẹp thế này cũng chính vì có những điều nguy hiểm và tréo ngoe đó. Đó chính là tình yêu hiện giờ của chúng ta và những điều em vừa nói dường như chỉ là chất men cho tình yêu của chúng ta nồng thắm hơn lên thôi.
Những ngày chúng ta ở bên nhau là những ngày tuyệt vời nhất của em . Những lần ân ái cuồng nhiệt và dữ dội như giữa hai kẻ thù đó khiến cho em nghĩ có cảm giác rằng chẳng có cặp tình nhân nào trên đời này có được cảm xúc hạnh phúc như vậy khi yêu nhau. Có lẽ vì chúng ta sống ở hai phía đối nghịch với nhau trong cuộc chiến này, nên luôn có vẻ gì đó như ngỡ ngàng, như dè dặt khi ở trong vòng tay của nhau. Mỗi lần yêu nhau, dường như cả anh cùng em đều khám phá ra một điều gì mới mẻ về nhau khiến cho chúng ta cảm giác như lần đầu tiên đến với nhau vậy. Rồi thì tuy ở bên nhau cả ngày nhưng những lần ân ái đó lúc nào cũng vội vàng cuống cuống như thể đó là lần cuối cùng vậy. Chính vì tình yêu của chúng ta mong manh, dễ vỡ và có thể bất ngờ tan biến như khi xuất hiện nên nó lại càng trở nên dữ dội. Tình yêu của cả hai chúng ta cùng lúc là niềm hạnh phúc và nỗi hiểm nguy song hành nên nó như bùng nổ và đốt cháy cả hai ta...Và không thể còn tính đến thiệt hơn nữa trong tình yêu này nữa. Anh hiểu không ?
Có lẽ anh đã hiểu nên anh im lặng ngồi yên. Ánh nắng trưa đã xiên qua các lỗ tò vò nhỏ xíu rọi những vệt sáng lờ mờ vào trong căn phòng khiến cho nó sáng hẳn lên.
Nàng nhẹ nhàng rời khỏi anh và nói :
- Em đã nói hết tất cả những điều em nghĩ rồi, và em không muốn nhắc đến nó nữa, được không anh . Còn bây giờ em sẽ đi pha cà phê và làm một cái gì để chúng ta cùng ăn sáng nhé ? Hôm nay anh ở dưới này chứ đừng lên nằm ở cái hang trên kia nữa nhé. Nhưng trước tiên thì cũng phải làm sạch sẽ nơi này đã...
Nàng tống ném liên tục cho anh những gối, gối ngủ, gối ôm ngắn dài lớn bé khác nhau mà nàng vớ được trên giường. Xuân cố gắng làm cho anh chàng đầu bò này quên cái chuyện thừa kế toàn xu với teng này ngay đi. Nếu không thì với khuôn mặt nửa cười nửa khinh khỉnh kia, anh ta sẽ làm u ám cả một buổi tối mất thôi.
Nàng tống ném liên tục cho anh những gối, gối ngủ, gối ôm ngắn dài lớn bé khác nhau mà nàng vớ được trên giường. Xuân cố gắng làm cho anh chàng đầu bò này quên cái chuyện thừa kế toàn xu với teng này ngay đi. Nếu không thì với khuôn mặt nửa cười nửa khinh khỉnh kia, anh ta sẽ làm u ám cả một buổi tối mất thôi.
"Chiến tranh ! Phải rồi. Những câu chuyện dở hơi về chiến tranh mà bất cứ lúc nào nàng cũng thấy nó chực chờ trên miệng anh, mà phun ra thì có thể làm anh quên đi câu chuyện thừa kế bất ngờ của mình". Xuân õng ẹo một chút rồi lên tiếng hỏi anh.
- Em không hiểu tại sao em đã đi qua nhiều lần rồi mà vẫn không lý giải được cái khách sạn Dòng Sông Xanh đẹp như thế lúc trước Tết lại có thể tiêu điều như thế sau Tết. Không hiểu bọn bên anh đã làm gì để nó tan nát đến như thế...
- Bọn Mỹ đấy. Chính bọn Mỹ đã làm chứ không phải bọn anh. Anh chàng sĩ quan Việt Cộng mắc mưu trong chớp mắt khi vùng lên phản kháng. Bọn anh chiếm nó và phòng thủ thì đâu phải phá nó đi như vậy. Có điều nó dài dòng quá và sẽ khiến em không muốn nghe...
- Sao lại không muốn nghe hở anh ngốc. Nàng nhẹ nhàng kéo anh nằm xuống sát bên, nhìn mãi khuôn mặt thanh tú của anh cân đối một cách nhẹ nhàng với những lọn tóc đen rủ xuống trán. Anh chàng này đúng là một anh chàng ngốc ơi là ngốc, nhưng là một chàng ngốc đẹp trai. Câu chót này thì nàng không nói thành lời vì môi nàng đã gắn vào môi anh mất rồi...
MTA- Em không hiểu tại sao em đã đi qua nhiều lần rồi mà vẫn không lý giải được cái khách sạn Dòng Sông Xanh đẹp như thế lúc trước Tết lại có thể tiêu điều như thế sau Tết. Không hiểu bọn bên anh đã làm gì để nó tan nát đến như thế...
- Bọn Mỹ đấy. Chính bọn Mỹ đã làm chứ không phải bọn anh. Anh chàng sĩ quan Việt Cộng mắc mưu trong chớp mắt khi vùng lên phản kháng. Bọn anh chiếm nó và phòng thủ thì đâu phải phá nó đi như vậy. Có điều nó dài dòng quá và sẽ khiến em không muốn nghe...
- Sao lại không muốn nghe hở anh ngốc. Nàng nhẹ nhàng kéo anh nằm xuống sát bên, nhìn mãi khuôn mặt thanh tú của anh cân đối một cách nhẹ nhàng với những lọn tóc đen rủ xuống trán. Anh chàng này đúng là một anh chàng ngốc ơi là ngốc, nhưng là một chàng ngốc đẹp trai. Câu chót này thì nàng không nói thành lời vì môi nàng đã gắn vào môi anh mất rồi...