Khi từ trên trần nhà chui xuống, anh không bước đến để ôm hôn nàng như thường lệ mà cũng chẳng bước đến bên cái mâm cơm đầy ắp các món ăn mà nàng đã dọn sẵn trên bàn. Anh im lặng đi thẳng lên giường và ngồi dựa lưng vào thành giường, dưới cây thánh giá.
Nàng biết anh đang trong tâm trạng rất đau khổ. Nỗi đau đớn khi biết tin về một người đồng đội tên Bình nào đó đã chết. Sáng nay viên sĩ quan đã nói tên anh của người lính VC bị bắn chết cùng với lời hứa sẽ đem cuốn nhật ký của kẻ bị giết lại nhà nàng.
Nàng hối hận đã làm theo lời anh năn nỉ để đi đến cái ngã tư đường chết chóc đó. Để rồi chỉ một cái tên Bình vu vơ nào đó đã khiến anh phải đau khổ đến như vậy. Lại còn cuốn nhật ký mà nàng háo hức muốn biết nữa và chiều nay viên sĩ quan sẽ đem lại nữa. Có lẽ những điều trong cuốn nhật ký đó sẽ còn là anh đau khổ hơn nữa.
“Mong rằng chiều nay viên sĩ quan sẽ không đem cái của nợ ấy đến đây nữa” Nàng nghĩ bụng khi đến ngồi sát bên cạnh anh. Im lặng và ngồi thật sát vào anh là một mánh khoé an ủi anh thành công nhất. Rồi trong khi ngồi bên anh, nàng thường gợi lên một câu hỏi có liên quan đến điều đang khiến anh đau khổ. Anh sẽ trả lời hoặc không, nhưng nàng vẫn hy vọng anh sẽ cởi mở hơn vì sự gần gũi của mình. Anh sẽ tuôn ra tất cả những điều ấm ức trong lòng. Nàng khẽ thì thào vào tai anh :
- Cái anh Bình đó là bạn thân của anh phải không ? Họ đã để xác của anh ấy ở ngã tư đường sáng nay.
Anh im lặng ngồi nghe nàng nói. Có lẽ anh đã trải qua quá nhiều cái chết của đồng đội rồi nên nó không còn làm cho anh lên tiếng được nữa.
Chẳng biết làm gì để phá tan sự im lặng, nàng tiếp tục nói cho có chuyện :
- Lạy Chúa sáng hôm nay trông anh ấy thật tội nghiệp khi nằm trên vỉa hè với áo quần rách rưới đầy máu...Anh ấy chết rồi mà mắt vẫn mở trừng trừng
Nàng nói dối một cách tỉnh bơ nhưng đã thành công. Anh như giật bắn mình, nhìn nàng kinh ngạc hỏi lại :
- Cậu ấy mở mắt chứ không khép lại ư ? Chính em đã tận mắt nhìn thấy ư ?
- Không những em mà tất cả mọi người đều nhìn thấy điều đó. Ngay cả bà Béo cũng thấy. Nàng tiếp tục những lời nói dối trơn tru đó chỉ để mục đích cho anh đừng câm lặng nữa. Nàng còn đưa cả bà Béo nghô nghê vào cuộc vì biết rằng anh không thể đi hỏi bà ta được.
Anh trầm ngâm một lúc lâu, và nàng biết anh sẽ bắt đầu nói chứ không còn câm lặng nữa. Và đúng như nàng đã đoán, anh bắt đầu kể :
- Anh với cậu Bình bị giết đêm qua là hai người bạn thân. Tuy không phải là người HN như anh nhưng cậu ấy đã từ dưới quê lên HN để học cùng trường đại học tổng hợp với anh. Mới học chưa xong năm đầu tiên thì cậu ấy cùng tình nguyện nhập ngũ, sau anh vài tháng. Rồi như số phận đã định đoạt, từ lúc ở quân trường cho đến khi vào Nam chiến đấu, bao giờ cậu ấy cũng ở cùng đơn vị với anh. Qua bao lần thay đổi đơn vị, qua bao lần bổ sung thì lúc nào hai đứa bọn anh cũng ở cùng nhau. Cái tấm hình cô gái mà tên sĩ quan hứa cho em coi đó là người yêu của anh ta. Anh đã gặp cô gái ấy ngoài đời khi cô ấy đến thăm. Có được người yêu đến thăm nơi quân trường là một điều hiếm hoi và cũng là niềm hãnh diện của các anh chàng tân binh. Lúc đó anh được giữ lại để học lớp sĩ quan nên được quản lý đám tân binh này.
Việc để bạn gái vào tận nơi đóng quân là một điều cấm kỵ, nhưng anh được ưu ái vì các chỉ huy tỏ ra rất thích cô bạn gái của anh. Cô ấy có học và luôn niềm nở với mọi người. Bao giờ lên thăm, cô ấy cũng có qùa cho các thủ trưởng. Khi thì cân trà ký đường, khi thì vài bao thuốc lá….Thế là cô ấy có thể lên thăm anh bất cứ lúc nào cũng được….
Thấy vậy cậu Bình đã xin anh cái đặc ân mà anh đang được hưởng. Nể tình bạn bè đồng học lẫn đồng ngũ nên anh gặp cấp trên để xin cho. Lời cầu xin của anh cho cậu Bình đã được chấp nhận. Thế là ngay sáng hôm sau, một cô gái nông thôn xuất hiện trong đơn vị với đủ thứ gà, trứng và bánh trái các loại. Hoá ra quê của cậu ta ngay gần đó, và cô người yêu cậu ta chính là cô láng giềng cạnh nhà. Đó là một cô gái nông thôn khá xinh với đôi má bánh đúc và thân hình chắc lẳn. Họ nói chuyện với nhau như mới quen biết đôi ba ngày, tuy rằng cả đơn vị đều biết họ đã hứa hôn cả năm trời rồi.
Rồi những đêm liên hoan kết thúc khóa học. Bình được xả trại 3 ngày, và cậu ấy cùng cô gái đã có một bãi nơi chốn hạnh phúc ở nhà một bà lão mù trong làng.
Đêm đó đơn vị liên hoan bằng qùa của cô người yêu cậu Bình. Cô ta nấu đủ thứ món cho cả đám và phụ cho các cô hoả đầu quân khác bưng bê liên tục cho các chàng lính. Cậu Bình ngồi vào một nhóm ăn uống và như không để ý gì đến cô bạn cả.
Đến tối khi cả nhóm quây quần quanh nồi chè khoai do chính cô ấy nấu thì cậu Bình cũng trốn biệt vào nhóm. Tiếng đàn ghi ta vang lên trên bếp lửa nồi chè, cùng tiếng hát hò vang lên.
Thằng Thức ngừng tay đàn lên tiếng trước tiên :
- Kìa cậu Bình ra với cô ấy để mà tâm tình đi chứ ngồi đây làm gì.
- Phải đấy ra với cô ấy đang đợi cậu ở vườn chuối kìa.Tiếng ai đế vào.
- Ra ngay đi kẻo cô ấy phải đợi trông tội nghiệp lắm.
Nhưng cậu Bình vẫn không ra. Nép mình sau lưng một đồng đội, cậu ấy trả lời :
- Chắc gì cô ấy đợi tớ. Cô ấy nhút nhát lắm. Có thể cô ấy đi dạo cho đỡ mỏi cẳng…
Tiếng lão Vượng, đầu bếp vang lên :
- Có cậu nhút nhát thì có. Tớ có kinh nghiệm trong việc này vì tớ có ba đứa con với bu nó. Cái kiểu lượn lờ qua lại, hay nép nửa người sau cây chuối để nhìn vào đây thì chắc như bắp là cô ấy đang đánh tín hiệu kêu cậu ra đó. Ra mau đi rồi cùng nhau lên bờ đê mà tha hồ tâm sự.
Nhưng cậu ta vẫn tiếp tục giấu mặt sau lưng đồng đội để giấu đi khuôn mặt đỏ dừ do ngọn lửa chiếu vào. Mặc cho mọi người thúc giục, cậu ta lại càng giấu mặt vào bóng tối sau lưng đồng đội. Thằng Hậu nhỏ bỗng lên tiếng chửi thề :
- Mày đúng là một thằng nhà quê ngu ngốc. Người ta đã phải lên đến tận đây để làm dâng cỗ cho mày mà còn không biết đường mà xơi. Mẹ kiếp ! Cái con người yêu tao đã bỏ tao để theo thằng khác ngay sau ngày tao nhập ngũ. Giờ này mà nó mò lên thăm tao thì tao sẽ dẫn nó ra ngoài bờ đê. Tao sẽ đè nó ra và xơi tái nó, mặc kệ nó có người yêu hay thậm chí có chồng rồi.
Nhưng vào buổi tối hôm sau, cậu Bình đã nhắn anh ra gặp ở ngoài trại, nơi giếng làng. Cậu ta lúng búng mãi trong miệng, khiến anh phải hỏi mấy lần thì cậu ta mới trình bày rằng :
- Tôi rất muốn anh chỉ giúp tôi cái công việc của một người đàn ông phải làm với người đàn bà là vợ mình. Hay như người chồng với người vợ, vì chúng tôi đã hứa hôn rồi. Nhưng tôi…tôi không biết cách…. bắt đầu như thế nào ? Và phải làm ra sao nữa ? Tôi phải lên đây hỏi anh vì anh có vẻ rành những chuyện như vậy.
Lúc đó anh đỏ mặt xấu hổ lắm. Anh giải thích rằng anh cũng giống cậu ta thôi, nhưng cậu ta không chịu tin. Cậu ta nói đã nhiều lần nhìn thấy thủ trưởng tay trong tay với cô bạn gái HN dạo chơi buổi tối và thấy hai người trao đổi những cái hôn với nhau ở trên bờ đê. Anh phải giải thích mãi rằng đó chỉ là những cái hôn, còn chuyện vợ chồng thì anh chưa từng trải qua. Anh vẫn là một chàng trai tân như chính cậu Bình vậy.
Đột nhiên anh dừng câu chuyện lại và giấu khuôn mặt xấu hổ của anh vào bên vai nàng rồi khẽ nói :Chính em cũng phải công nhận điều đó phải không nào ?
Nàng cũng đỏ mặt và gật đầu xác nhận. Nàng còn nhớ rõ vẻ lúng túng ngơ ngẩn của anh khi nàng khéo léo hướng dẫn anh bước vào cơn mây mưa đầu tiên như thế nào ? Câu chuyện hấp dẫn nàng khiến nàng phải lên tiếng hỏi tiếp :
- Thế rồi sau đó thì sao hả anh ?
Anh dựa lưng vào tường thở dài rồi tiếp tục câu chuyện :
- Anh giải thích mãi mà cậu ta không tin. Cuối cùng thì bằng giọng như muốn khóc, cậu ta năn nỉ anh cách tỏ tình với cô ấy như thế nào ? Anh ngạc nhiên nói là hai người đã đính hôn rồi thì còn tỏ tình gì nữa. Lúc đó cậu ta mới nói thật đấy là do cha mẹ hai người cùng thoả thuận chuyện dựng vợ gả chồng với nhau. Là láng giềng với nhau, họ chơi với nhau từ lúc còn ở truồng đi chăn trâu. Họ còn chơi thân với nhau, mày tao với nhau và thậm chí cả đánh nhau nữa. Nhưng khi lớn lên thì bỗng nhiên họ như xa lạ, gặp nhau chỉ có một cái gật đầu. Nhưng cả hai đều biết họ đã dành tình yêu đầu đời cho nhau từ lâu rồi. Chỉ có điều không ai dám nói ra mà thôi. Hai người đính hôn mà không hề gặp nhau vào thời điểm trọng đại đó. Mọi việc đều do cha mẹ hai bên thu xếp cả. Đại khái trong một dịp về thăm gia đình bố mẹ cậu ấy hỏi rằng cậu có thích cô gái nhà bên không thì cu cậu khoái chí gật đầu. Ngay sau đó thì cậu phải trở lại HN học tiếp. Say này bố cậu ấy lên cho biết rằng cha mẹ cô ấy hỏi có chịu cậu Bình nhà bên không. Cô ấy gật đầu. Thế là xong lễ đính hôn.
Đêm cuối cùng cấp trên đặc cách cho cậu Bình được đi chơi với người yêu đến sáng . Anh và các đồng đội trong đơn vị đều ra sức gây quyết tâm cho anh chàng này tung ra cú quyết định với người vợ sắp cưới của mình. Sáng ra thì anh chàng phới phới trở về….Mặc cho mọi người nài nỉ, anh chàng chỉ mủm mỉm cười và đưa một tấm ảnh cùng với một cuốn sổ nhỏ mà cô ấy đã tặng đêm qua. Điều đó làm lão Vượng, đầu bếp cáu tiết nói : “Anh với sổ làm đếch gì ? Tớ hỏi cậu đã tặng cho cô ấy cái cậu có sẵn chưa ?”
Thằng Hậu thì văng tục :
- Mẹ nó cần gì phải hỏi. Nhìn vẻ mặt hết còn hãm tài thì biết là cậu chàng đã xơi tái cô nàng rồi.
Thằng Thức ghi ta thì gật gù nói :
- Cậu làm đúng đấy, trước khi vào chiến trường rồi có còn biết sống chết hay không nên cứ phải làm cho xong những việc mà người lín phải làm.
Thằng Hậu thì cười nói :
- Cậu quyết tâm như vậy là tốt đấy. Vì lỡ cậu ngủm trong chiến tranh thì biết đâu đấy, cậu đã để lại cho cô ta một hòn máu của mình. Một đứa con và nó sẽ cùng mẹ nó lập bàn thờ cho cậu..
Mọi người đều đến vỗ vai vui vẻ chúc mừng cho sự quyết tâm, cùng hòn máu rơi mà chắc chắn cậu Bình đã để lại cho cô người yêu nọ. Cậu chàng mặt đỏ gay, gượng gạo đáp lại những cái bắt tay thật chặt của đồng đội. Dĩ nhiên chuyện cậu ta bị bệnh này bệnh nọ cũng biến mất, như thể nó chưa có bao giờ. Anh cũng tin tưởng cậu chàng đã lập công đầu với cô vợ chưa cưới nọ và định đến chúc mừng thì có lệnh lên đường ngay.
Đơn vị hành quân vào Nam bằng ô tô vào mỗi buổi tối để tránh máy bay Mỹ. Rồi lại là những tháng ngày hành quân bộ bằng cách băng rừng lội suối để đi dần vào chiến trường. Một buổi nằm chờ tối xuống để lên đường, cậu Bình ấy đã gặp anh để xin phép được viết nhật ký. Đây là việc cấm theo điều lệnh. Anh đã giải thích nhưng cậu ta không nghe. Thế là mỗi khi rảnh rỗi, cậu ta lại ngồi hỳ hục ghi ghi chép chép. Cậu ta bị kỷ luật vì chuyện này những vẫn không bỏ mà vẫn thỉnh thoảng ngồi viết.
Một lần, khi bắt đầu trận đánh đầu tiên, thì đột nhiên cậu ấy bò sang nằm cạnh anh bên cây súng máy để chờ đợi lệnh tấn công. Cậu ấy yêu cầu mấy cậu đang nằm gần đó chịu khó bò sang hầm khác để cậu ấy có câu chuyện muốn nói với anh. Bằng giọng lúc sôi nổi, lúc thì buồn bã cậu ta đã tâm sự với anh rằng :
:”Tôi thúc thực với anh là tôi chưa làm cái việc các anh đã tưởng đâu. Tôi thậm chí chưa hôn cô ấy một cái nào và còn thấy tự hào khi gìn giữ cho cô ấy cho đến ngày chiến thắng. Chúng tôi đã thề nguyền với nhau rằng sẽ chờ đợi nhau đến cuối đời. Cô ấy sẽ đợi tôi chiến thắng trở về. Nếu tôi hy sinh thì cô ấy sẽ ở vậy thờ tôi như một người chồng, mặc dù chúng tôi chưa trở thành vợ chồng đúng nghĩa. Tôi cản cô ấy nhưng cô ấy đã không thay đổi quyết định. Lúc đó tôi đã nói rằng nếu tôi chết mà cô ấy nguyện sống thủ tiết thờ tôi, một người chưa làm tròn trách nhiệm thì tôi sẽ chết mà không nhắm mắt được. Cô ấy nói rằng nếu tôi chết sẽ không nhắm mắt được vì cô đã thề với lòng mình lời thề thiêng liêng đó trước sự chứng giám của Quan âm Bồ Tát và các vị chư thần. Chả là nhà cô ấy là nhà đạo Phật gốc mà. Tôi nói sao cũng không được.
Tôi cũng biết tính của cô ấy đã nói làm. Do vậy hôm nay tôi muốn anh giúp tôi một việc. Nếu tôi hy sinh trong trận này mà thấy mắt tôi còn mở trừng trừng thì anh hãy giúp tôi khép đôi mắt lại. Nếu vuốt nó không nhắm lại được thì kéo mi mắt xuống và dán băng cá nhân lên đôi mắt tôi để nó không thể mở ra được nữa. Nếu không được nữa thì anh hãy kêu bên y tế khâu đôi mắt của tôi nhắm lại vĩnh viễn. Hoặc anh bắn vào đôi mắt còn mở trừng trừng của tôi mỗi bên một phát cho nó nổ tung ra. Anh hãy giúp tôi đừng mở mắt bằng mọi giá nhé. Vì tôi yêu cô ấy và không muốn cô ấy phải khổ vì tôi. Dù chẳng còn trên đời nữa thì tôi vẫn muốn cô ấy lập gia đình, được hưởng hạnh phúc của một người vợ thực sự. Rồi cô ấy sẽ sinh con đẻ cái như mọi người khác. Tôi không muốn cô ấy sống cô độc đến già chỉ để thờ một ông chồng chưa thực sự là chồng như tôi mà thôi. Đó là tất cả những gì tôi nhờ anh giúp đỡ. Anh hãy hứa với tôi với danh dự của một sĩ quan “.
Tôi cũng biết tính của cô ấy đã nói làm. Do vậy hôm nay tôi muốn anh giúp tôi một việc. Nếu tôi hy sinh trong trận này mà thấy mắt tôi còn mở trừng trừng thì anh hãy giúp tôi khép đôi mắt lại. Nếu vuốt nó không nhắm lại được thì kéo mi mắt xuống và dán băng cá nhân lên đôi mắt tôi để nó không thể mở ra được nữa. Nếu không được nữa thì anh hãy kêu bên y tế khâu đôi mắt của tôi nhắm lại vĩnh viễn. Hoặc anh bắn vào đôi mắt còn mở trừng trừng của tôi mỗi bên một phát cho nó nổ tung ra. Anh hãy giúp tôi đừng mở mắt bằng mọi giá nhé. Vì tôi yêu cô ấy và không muốn cô ấy phải khổ vì tôi. Dù chẳng còn trên đời nữa thì tôi vẫn muốn cô ấy lập gia đình, được hưởng hạnh phúc của một người vợ thực sự. Rồi cô ấy sẽ sinh con đẻ cái như mọi người khác. Tôi không muốn cô ấy sống cô độc đến già chỉ để thờ một ông chồng chưa thực sự là chồng như tôi mà thôi. Đó là tất cả những gì tôi nhờ anh giúp đỡ. Anh hãy hứa với tôi với danh dự của một sĩ quan “.
Lúc đó anh vừa hứa vừa thấy buồn cười trong lòng. Nhưng giờ đây khi trải qua tình yêu mãnh liệt với em rồi thì anh mới hiểu cậu ta. Một tình yêu chân chính phải là tình yêu mà người này mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho người kia. Dù có chết thì cậu ấy vẫn mong muốn người yêu của cậu ấy được hạnh phúc. Tuy ý nghĩ và hành động của cả hai có vẻ ngô nghê và dị đoan nhưng đó thực sự là một mối tình đẹp.
Cũng may trận đánh đầu tiên đó, cậu ta vẫn bình an vô sự và anh đã không phải làm cái công việc kỳ cục đã hứa. Thời gian trôi qua theo những trận đánh, cậu Bình đã trở thành một chiến binh kiên cường và dũng cảm trong đơn vị anh. Chỉ vì qúa cực đoan, bất chấp lệnh trên cứ tự động viết nhật ký nên sau bao chiến công lẫy lừng đó, cậu ấy vẫn chỉ là một chiến sĩ. Nhưng là một chiến sĩ xứng đáng trong đơn vị G của anh. Giờ đây nghe em nói rằng mắt cậu ấy mở trừng trừng khi đã khiến anh nhớ lại lời hứa năm xưa. Anh sẽ phải
Một tiếng nấc nghẹn khiến anh ngưng lại. Rồi anh tiếp tục nói khi cố nuốt nỗi uất nghẹn vào lòng :
- Anh không tin câu chuyện đó nhưng anh đã thề lời thề của một sĩ quan nên bằng mọi giá anh phải thực hiện lời hứa mà anh đã hứa với cậu ấy hai năm về trước. Cũng vì cả hạnh phúc suốt đời của cô người yêu cậu ta nữa. Thế cái xác đó để đến lúc nào. Có bao giờ họ để đến lúc tối trời không ?
- Em không biết. Nàng trả lời và thấy hối hận vì những lời nói dối trá chẳng đáng nói của mình đã khiến cho anh đau khổ thêm nữa, sau nỗi đau mất mát của đồng đội.”Phải chi mình đừng nói ra những điều ngu ngốc như thế? Bây giờ phải tìm cách để chữa cháy cho cái những lời dối trá ngu xuẩn của mình đi. Nếu không anh dám ra đến tận ngã tư, nơi đặt xác cái cậu Bình ấy để làm cái công việc ngớ ngẩn ấy lắm” Nàng thầm nghĩ trong bụng và trả lời : Để em làm việc này cho mà chẳng hề nguy hiểm chút nào.
Anh nhìn nàng nhưng không lên tiếng khiến nàng phải nói vội :
- Em sẽ nhờ viên sĩ quan vuốt mắt cho anh ta. Với một lý do nào đó mà em chưa nghĩ ra. Chẳng hạn là anh ta hãy làm việc đó cho em vì ý Chúa. Hoặc để em làm việc đó theo ý Chúa để cho vong linh của người chết được lên thiên đường chẳng hạn. Hoặc nếu cần, em sẽ dùng tiền để cho bọn lính và nhờ chúng làm việc đó. Vì bọn lính chỉ có lợi thôi chứ có thiệt hại gì đâu vì dù sao kẻ đó đã chết rồi nên chắc bọn chúng đồng ý thôi. Vì bọn họ cũng chẳng thiệt hại gì vì kẻ đó đã chết nên chắc họ đồng ý thôi. Anh thấy có được không ?
Buổi chiều hôm ấy các vị khách đã có mặt sớm hơn thường lệ. Có lẽ bà Béo đã tung cái tin sốt dẻo về cuốn nhật ký của tên VC bị giết đêm qua đã khiến các bà bồn chồng và sang nhà nàng từ rất sớm. Giờ đây thì mọi con mắt đều ngóng ra cửa để đợi viên đại úy đến. Và anh ta đã đến đúng hẹn như mọi khi và lịch sự cúi chào các vị khách đang mừng rỡ chào đón anh ta. Nàng nhanh nhảu nói :
- Ông có đem món qùa đã hứa đến không đấy ? Cái cuốn nhật ký của tên Việt Cộng bị giết…
- Tất nhiên là có, thưa bà.Viên sĩ quan không kịp ngồi xuống bên cái bàn đầy ắp bánh kẹo và đồ uống mà vội vàng lấy trong túi ra một cuốn sổ tay nhỏ nhàu nát. Một vài tấm hình rơi ra. Anh ta nhặt lên và đưa ra cho mọi người cùng ngắm nhìn những tấm ảnh đã ố vàng đó. Có một tấm ảnh chụp một anh chàng trẻ măng trong bộ quân phục. Anh ta đang nhe bộ hàm răng vẩu ra cười rất tươi. Rồi tấm ảnh của một cô gái thôn quê xinh đẹp với bím thắt hai vai. Đôi mắt đen long lanh tươi cười..
- Đây là hình anh chàng này trước lúc lên đường. Còn đây là người yêu của anh ta. Viên đại uý nói.
- Sao ông biết vậy ? Nàng hỏi. Nàng đã thấy bộ quân phục trong ảnh của anh chàng này đang mặc. Nó cũng là bộ đồ đẫm máu khi nàng nhìn thấy anh ta nằm co quắp người ta sáng nay ở ngã tư. Nàng lại cảm thấy lạnh cả xương sống khi lại thấy nó giống hệt bộ đồ rách rưới của anh mà chính tay nàng đã giặt và may lại cẩn thận.
- Tôi đã được đọc cuốn nhật ký này của anh ta.. Viên đại úy trả lời và đưa ra một cuốn sổ nhỏ cũ nát. Các bà có thể xem thoải mái vì chẳng có gì là bí mật quốc gia. Nếu các bà cho phép thì tôi sẽ đọc những đoạn trong cuốn sổ này vì chữ của anh ta rất nhỏ. Và tôi cũng chỉ đọc một đoạn những gì được cho phép thôi, vì ngày mai chúng tôi cũng phải nộp lên cấp trên
Đột nhiên Bà cố trung tá lên tiếng, giọng khó chịu :
- Tôi thấy chúng ta chẳng nên biết trong đó viết điều gì. Tại sao không xem nhật ký hay thư của những người lính Quốc gia lại đi xem sổ nhật ký của một tên Việt Cộng. Một tên Vc đã chết. Chúng ta ở đây để đàm đạo chuyện chiến sự, hay những chuyện vui khác chứ không phải để nghe những gì mà một tên VC đã viết. Không khéo chúng ta còn phải nghe những lời tuyên truyền độc hại của CS.
Nàng muốn tát vào cái khuôn mặt dăn deo kia một cái thật đích đáng thì viên sĩ quan đã lên tiếng :
- Bà trung tá không phải lo. Chúng tôi đã đọc cuốn sổ này đêm hôm qua rồi. Chỉ toàn là những ghi chép riêng tư của một người lính đang ở chiến trường. Mà những ghi chép trong hoàn cảnh như thế, loại trừ đi những địa danh hay một vài câu chữ thì của một người lính VC hay một người lính Quốc Gia cũng không khác nhau bao nhiêu.
Nàng thấy muốn nổi nóng với bà trung tá nhưng sợ hụt mất câu chuyện đang đến lúc cần thiết nên nàng cố kìm lại. Làm như đang vui vẻ nàng nói :
- Khi ông sĩ quan đây cho phép có nghĩa là chị em chúng ta không còn phải lo lắng điều gì nữa. Hơn nữa phải thú thực là em rất muốn biết về suy nghĩ, về tình cảm của những người bên kia. Và đây là cơ hội duy nhất để biết điều đó kia mà ? Ong đại úy hãy bắt đầu đi, chị em chúng tôi sốt ruột lắm rồi.
- Vâng vâng tôi đọc đây. Vì tôi đã đọc nó rồi nên để không mất thời gian, tôi sẽ chỉ đọc về những đề tài mà các bà đây thích . Không hiểu các bà đây thích nghe về đề tài gì trong ghi chép của tên VC này nhỉ ? Về những trận đánh mà hắn đã trải qua hay về chuyện tình cảm yêu đương của anh ta.
- Có chuyện yêu đương ư ?. Bà Béo kêu lên ngạc nhiên. Đây qủa là một đề tài hấp dẫn với bà bạn phì nộn này, và nàng cũng thấy chính mình muốn như vậy. Bà Béo hồ hởi lên tiếng : Vậy thì ông mau đọc cho chúng tôi nghe về chuyện đó. Tôi cũng muốn biết những anh chàng VC này đã yêu như thế nào lắm ?
Từ những ngày quen biết đến anh, nàng đã học được cách che dấu tình cảm của mình. Cũng như mọi khi, bà Béo luôn là người nói ra những điều mà trong lòng nàng rất muốn nhưng không thể nói ra.
- Tôi cũng đoán như vậy. Thế còn bà thiếu tá và bà đại tá phu nhân ? Viên sĩ quan nói. Anh ta không thấy nàng phản đối. Bỏ qua sự im lặng không bằng lòng của bà ta. anh ta cúi đầu dò tìm trong cuốn sổ…
Chắc chắn ở trên laphong nhà, anh đang hồi hộp chờ đợi. Nàng cũng hồi hộp lật chờ đợi khi viên sĩ quan lần giờ từng trang của cuốn sổ đó. Nàng nhìn những dòng chữ trong đó với một cảm giác rờn rợn. Người viết ra chúng đã bị giết chết và sáng nay nằm phơi thây đẫm máu ở ngã tư ngoài kia. Không thể cưỡng lại ý muốn được nhìn chúng, nàng nghiêng người sát lại viên sĩ quan để nhìn cho rõ. Những chữ được viết rất đẹp và đều đặn như chữ học trò, ban đầu còn nắn nót nhưng về sau được viết ra một cách vội vàng cẩu thả.
Trước khi bắt đầu, viên sĩ quan ngửng đầu lên nhìn mọi người và mỉm cười nói :
- Có thể đây là một tình yêu kỳ lạ nhất và cái cách đôi trai gái này tỏ tình cũng là kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy. Chỉ có điều nó sẽ dài dòng lắm….
Được được rồi, ông mau đọc lên đi vì chúng tôi sốt ruột lắm rồi…Nàng không giữ ý nữa xua tay nói vội vàng.
Viên sĩ quan gật đầu và vội vàng cất cái giọng nhẹ nhàng của anh ta lên để đọc :
Nhật ký quân trường, Vùng x. ngày X, tháng X, năm X.
Mình đang gấp rút cho những ngày học cuối cùng ở quân trường thì S, đến thăm. Thật không thể có gì mừng vui hơn được khi nàng xuất hiện với nét mặt tươi rói, rạng ngời hạn phúc. Trên tay là cả đống qùa cho mình và cho anh em trong đơn vị. Nhà mình và nhà của S ở làng gần đây, chỉ đi bộ một quãng là tới nơi mình đóng quân rồi.
Nhưng chẳng vui được bao nhiêu vì cái đám bạn mình toàn là những thằng qủi sứ cả. Chúng nó chọc phá mình thôi thì không còn trò gì thiếu nữa. Mục đích của những thằng trời đánh ấy chỉ là cho mình và S được gần gũi nhau mà thôi. Nhưng đó qủa thật là một khó khăn không thể vượt qua được với mình. Tuy mình rất thích được mỗi đêm ngồi gần cô ấy ở vườn chuối, hay nơi bờ đê gió thổi mát rượi. Nhưng mình không thể làm được, dù rất cố gắng. Có lẽ S cũng hiểu điều đó hay nàng cũng ngượng như mình sao đó mà nàng đã có một sáng kiến tuyệt vời. Đó là nàng gửi cho một bà già mù gần chỗ mình đóng quân một cuốn sổ nhỏ. Mỗi ngày đi làm ruộng, nàng sẽ viết vào cuốn sổ đó mấy chữ. Và mình cũng vậy khi ghé qua trên đường ra thao trường.
Ngày x, tháng , x
Bắt đầu cô X viết : Chào anh. Có phải chúng ta đã làm lễ đính hôn rồi phải không ?
Hôm sau mình viết : Đúng vậy. Đến đứa trẻ con trong làng đều biết điều đó.
Oi trời. Cả một ngày chờ đợi dài lê thê, chỉ mong đến lúc được đi ra ngoài để mò đến nhà bà già mù. Vậy mà chỉ đọc được của cô ấy mỗi một dòng ngắn ngủi như thế. Nhưng mình cũng chẳng hơn gì, thậm chí còn viết ngắn hơn cô ấy. Nhưng chỉ cần cô ấy viết một chữ thôi thì cả ngày hôm đó mình cũng lâng lâng trong niềm hạnh phúc rồi.
Hôm sau X viết : Vậy là chúng ta thành vợ thành chồng rồi phải không ?
Mình viết : Đúng vậy. Và đến trẻ con cũng biết điều đó….
- Thế sao anh không nói gì cả ?
- Nói gì ?
- Thì nói gì mà những đôi yêu nhau thường nói đấy.
- Em nói trước đi ?
- Không. Anh nói trước đi. Anh là đàn ông và lại là một chiến sĩ sắp ra trận….Phải dũng cảm lên chứ ?
- Trời Đất, dũng cảm với giặc thì còn được, chứ với em thì anh không dám đâu.
- Tại sao vậy ?
- Anh không biết nữa. Chỉ vì…
- Chỉ vì cái gì ?
Ôi, trời. Cả một ngày chờ đợi mà cô ấy chỉ viết cho mình có đúng một câu ngắn, mà lại là một câu hỏi mà mình không thể trả lời.
...
- Tại sao hôm qua anh không viết gì vậy ? Hay là anh sợ phải trả lời em ?
- Không đâu. Tại vì đêm qua phải tập đi hành quân đêm mà không ra thao trường nên không ghé nhà bà già mù để viết mấy chữ. Anh cũng thấy mong lắm… Anh chỉ còn vài ngày nữa là lên đường rồi. Chúng ta cần phải nhanh nhanh lên...
- Thì anh nhanh nhanh lên.
- Anh biết, nhưng anh không biết cách viết như thế nào ?
- Chỉ có ba câu thôi mà.
- Anh biết là chỉ có ba câu thôi và em cũng muốn anh nói ra ba câu đó phải không ?
- Phải đấy. Chúng ta đã là vợ chồng chưa cưới với nhau rồi còn gì. Câu đầu tiên bắt đầu bằng chữ A. câu sau bắt đầu bằng chữ Y, và câu cuối cùng bắt đầu bằng chữ E.
- Anh biết, nhưng anh khó viết được quá. Hay là em viết trước đi rồi anh sẽ viết…
- Anh khôn quá đi. Nhưng thú thực là em cũng không viết được ba câu đó đâu. Khó lắm…
- Vậy thì ta để hôm cuối, khi anh lên đường. Anh hứa sẽ có dịp viết và nói câu đó khi em tiễn anh nhé ?
- Vâng. Vậy hôm đó anh sẽ viết và nói cho em câu ba chữ đó nhé ? Nó sẽ là nguồn sống, nguồn động viên em chờ đợi anh trong khi anh đi vào chiến trường….
Ngày x, tháng x, năm x
Vậy là cái câu nói ba chữ ấy mình đã không viết vào cuốn sổ được mà cũng không nói với cô ấy được trong đêm cuối cùng. Mặc dù chỉ huy T đã cho mình xả trại cả một đêm với cái nháy mắt đầy ý nghĩa và nói :”đêm nay cậu được xả trại 100%. Hãy làm việc gì cần làm đi. Mai vào chiến trường rồi”
Chúng mình ngồi trên bờ đê, gần đến nỗi vai mình chạm cả vào bờ vai tròn lẳn của cô ấy. Mình còn ngửi thấy mùi bồ kết thơm thơm mà tóc cô ấy bay bay vuốt ve vào mặt mình nữa. Và lúc đó mình còn sợ rằng cô ấy đã nghe thấy được trái tim mình đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực như thế nào nữa kia. Oi tại sao mình không thể nói được những điều mình cần phải nói nhỉ ? Và những câu mà anh T, đã dạy mình cũng biến đi đâu hết. Những điều mà mình đã học thuộc lòng đến bao nhiêu lần rồi. Những câu nói tỏ tình với cô ấy nhỉ ?
Oi trời. Vậy mà mình không thể thốt lên được ba cái câu chết tiệt ấy. Chúng mình chỉ ngồi cả đêm để nói chuyện dấm dớ, chẳng liên quan gì đến hai đứa cả. Thế rồi sáng thì bịn rịn chia tay….Thế mà thật nực cười, khi về trại thì cái đám đồng ngũ mất dạy của mình hùa nhau lại bảo là mình đã xơi tái em rồi mới khiếp chứ. Chúng nó đóng trò, rồi diễn tả cái việc mà một thằng nhà quê như mình đã làm với cô vợ chưa cưới. Cứ y như chúng nó làm việc đó vậy. May mà sáng sớm lệnh lên đường đã được ban ra, nếu không thì sẽ không biết đi tới đâu nữa….
Ngày x, tháng x, năm x
Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em. Mình đã viết hàng ngàn lần câu này vào cuốn sổ này khi nó được nàng giao cho mình vào chiến trường. Mình đã nói hàng ngàn lần câu này trên đường hành quân. Ở nơi đóng quân và cả trong những giấc ngủ khi mình luôn mơ thấy S của mình. Trời ơi tại sao lúc đó mình không thể nói lên một tiếng giản dị như thế nhỉ ? Chỉ có ba câu thôi mà mình không thể thốt lên thành lời với S được. Lúc đó cổ cứ khô khốc và lời thì nghẹn đi, trong khi thì tim mình nhảy thình thịch như muốn rơi ra khỏi lồng ngực. Còn bây giờ khi xa S rồi và ngày càng hành quân sâu vào Nam hơn, ngày càng xa S hơn thì mình lại luôn gào lên ba tiếng đó như một thằng ngớ ngẩn. Thậm chí lệnh xung phong ban ra, mình xông lên vào quân thù mà vẫn hô lên :”Anh yêu em”, như một lời xung trận vậy.
Giờ đây mình nhớ đến nao lòng những buổi tối chúng mình được đi dạo quanh những đường làng nữa. Những buổi đi chơi lần đầu tiên kể từ ngày quen nhau. Có lẽ vì nơi đây không phải là thôn nhà của hai đứa, mà cũng có thể vì mình sắp ra trận nên mình mới được hưởng được đặc ân này chăng ? Nhưng dù vì cái gì đi nữa thì mình cũng thật hạnh phúc. Và đêm cuối cùng ấy, mình và cô ấy đã ngồi bên nhau ngoài bờ đê. Đêm cuối cùng mình ở lại vùng này và cũng là đêm cuối cùng chúng mình được ở bên nhau. Thật tiếc là mình đã không nói gì nhiều hơn những lần trước…Cả hai đều biết đây là lần gặp cuối khi ngày mai đơn vị sẽ rời làng và chẳng biết bao giờ mình sẽ được gặp lại nhau. Mình đã quyết tâm sẽ nói tất cả những gì đang chất chứa trong lòng. Và có vẻ cô ấy cũng chờ đợi những gì sâu sắc hơn lần mình ăn nói ngớ ngẩn trước. Vậy mà mình đã không có can đảm. Mặc dù đã rất cố gắng, nhưng mình không thể mở miệng được. Người mình cứ cứng đờ đi và tim thì đập thình thịch…Oi trời, nếu mà những thằng trong tiểu đội G. tức tiểu đội Gấu của mình biết được điều này thì…Oi phải chi hôm đó mình bạo dạn hơn thì giờ đây những lời yêu thương của mình đã nằm trong trái tim của cô ấy rồi. Nó sẽ nằm ở đó suốt đời…
- Ai chà, VC mà cũng có tình yêu lãng mạn gớm nhỉ ? Bà Béo bất ngờ lên tiếng. Bà ta có vẻ cảm động khi nghe thấy những chuyện yêu đương.
- Thế bà tưởng những người như anh ta thì không biết yêu hay sao ? Viên đại úy trả lời, anh ta có vẻ hơi bực mình vì bị cắt ngang vì những lời lẽ ngô nghê của bà Béo. Bộ bà tưởng những tên đó ở trong rừng ra thì không thể có được những tình cảm như chúng ta. Nghĩa là không yêu đương, không giận hờn. Hay đã là lính thì chỉ biết bắn giết chứ không hề biết yêu đương
- Không. Tôi chỉ ngạc nhiên vì họ cũng nhút nhát và rụt rè trước các cô gái như mọi chàng trai bình thường khác thôi. Bà Béo lau nước mắt và sụt sịt nói tiếp : Tôi rất thích những tình yêu như vậy…Dường như bây giờ ở phía chúng ta thì những tình yêu như vậy không còn nhiều nữa.
Mọi người im lặng trước những lời nói có nhiều ý nghĩa của bà ta. Viên đại úy chần chừ. Anh ta đưa mắt đến nàng chờ đợi. Nàng vội vàng lên tiếng : Ồ ông cứ tiếp tục đi. Tôi đang nghe rất chăm chú và cũng rất thích câu chuyện tình của anh ta.
- Nhưng thật tiếc là những đoạn tình cảm như vậy không nhiều trong cuốn sổ này. Viên đại úy lướt qua những trang giấy nói. Ngoài việc không hề tiết lộ những bí mật quân sự, họ cũng không dám tự trải hết lòng mình ra trong một cuốn nhật ký. Dù sao họ cũng là những người lính và đến chiến đấu trong một nơi xa lạ. À đây có một đoạn này, nhưng tôi không biết có nên đọc hay không. Tuy không phải là một đoạn khiếm nhã nhưng…nếu như các bà không thích thì tôi có thể thôi.
- Không được, ông phải đọc ngay đi cho. Đừng làm chúng tôi tò mò hơn nữa. Bà Béo nói dứt khoát. Chúng ta đây đều là những người đã lớn cả rồi.
Vùng x. ngày X, tháng X, năm X.
Mấy tháng trời hành quân và đụng trận liên miên. Mình chẳng còn tâm trí ở đâu để nhớ đến X, nữa. Nhưng khi nằm bẹp ở trong khu rừng này để tránh B.52 thì mình cứ thao thức mỗi đêm. Nỗi nhớ nhung đến X. Nỗi nhớ nàng cứ khiến mình quay quắt không thể ngủ được...
Trong đêm khuya có một điều mà bây giờ mình mới cảm thấy rõ mồn một. Đó là một sự tiếc nuối. Cứ như một bóng ma, sự tiếc nuối, ân hận cứ ám ảnh mình mãi. Tại sao thời gian cuối cùng được gặp nhau, mình đã không có can đảm hành động mạnh mẽ hơn. Mình đã không tiến sâu hơn trong tình yêu chay tịnh của mình như một người đàn ông thực sự. Chẳng hề có một lời tỏ tình đúng nghĩa, ngoài việc chúng mình chỉ dừng lại ở những lời hứa hẹn chờ đợi chung chung. Những lời hẹn thề đó chúng mình đã trao cho nhau qúa nhiều rồi và chẳng biết có thực hiện được không ? Trong chiến tranh chẳng có gì chắc chắn cả. Ngay cả những lời hứa chung thủy hay những lời thề thốt sẽ chờ đợi nhau suốt đời cũng vậy. Những lời hẹn thề dù được thốt ra long trọng nhất cũng chẳng có ý nghĩa gì trong chiến tranh. Khi bị xơi một viên đạn vào đầu thì lời thề dù có thiêng liêng nhất cũng đi tong.
Chỉ một thời gian ngắn ở chiến trường ác liệt này, mình đã suýt đi đứt mấy lần rồi. Chính mình cũng không biết có trở về được hay không nữa ? Vậy tại sao lúc đó mình đã không thể tiến sâu hơn khi cô ấy đưa mình trở về trại. Hôm đó bên bờ đê lộng gió, mình và cô ấy đã ở gần nhau lắm rồi. Vai mình đã chạm vào bờ vai tròn mềm mại của cô ấy. Mình dường như đã nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của cô ấy, và có lẽ cô ấy cũng nghĩ vậy. Nhưng mình có cảm giác cô ấy muốn mình gần hơn nữa, gần hơn nữa. Hình như cô ấy muốn vậy và chờ đợi điều đó suốt trong những ngày lên thăm mình.
Ôi, nếu tiến tới như một người đàn ông thực thụ thì giờ đây mình đâu phải nằm queo trong rừng này để than vãn cho nỗi tiếc nuối của đời mình. Mình đã có thể trở thành một người đàn ông khi cơ hội đó đã bày ra trước mặt mình. Như một quả cây ngon lành đang ở trong tầm tay với, chỉ việc đưa tay ra và chiếm lấy…
Ôi mình đã không làm được cái điều mà rất nhiều thằng đàn ông đã làm một cách hăng hái và thành thạo. Có lẽ mình nghĩ rằng hãy để dành trái cấm đó cho đến khi mình trở về, trong ánh hào quang chiến thắng. Hay là mình không có can đảm. Chẳng biết nữa, chỉ biết là lúc đó đáng lẽ mình phải tiến lên thì mình đã dừng lại như một thằng ngốc. Và sau khi chia tay nàng lại còn hài lòng khi đã không làm gì cả. Giờ đây khi đối diện với cái chết thì mình mới nhận ra được điều này. Cái chết có thể đổ ấp xuống đầu mình từ mọi nơi mọi chỗ. Từ dưới đất qua những trận đánh, hay ở trên trời qua những trận bom. Rồi thì những cuộc phục kích, những trái mìn và những cái bẫy ở khắp nơi. Có cả đói khát, sốt rét ở trong rừng nữa đã lấy đi nhiều đồng đội của mình. Giờ đây thì mình biết rằng mình sẽ khó thoát khỏi được cái lưới khổng lồ của chiến tranh để trở về với X được. Và cơ hội để trở thành một người đàn ông với X cũng chập chờn như cái chết của mình. Nó luôn treo lơ lửng trên đầu và có thể chụp xuống mình ở bất cứ nơi đâu, bất cứ thời điểm nào.
Mình đã thanh thản chấp nhận nó trong lòng. Như chấp nhận số phận ngắn ngủi của một người lính trong chiến trận, cũng như chấp nhận số phận mong manh của một con người trong chiến tranh. Chỉ có một điều hối tiếc duy nhất. Đó là mình đã bỏ qua cơ hội duy nhất để trở thành một người đàn ông thực thụ. Mình vẫn là một thằng trai tân và cho đến khi bị giết ở một nơi nào đó, mình sẽ trở thành một con ma còn tân.
Ôi, nếu tiến tới như một người đàn ông thực thụ thì giờ đây mình đâu phải nằm queo trong rừng này để than vãn cho nỗi tiếc nuối của đời mình. Mình đã có thể trở thành một người đàn ông khi cơ hội đó đã bày ra trước mặt mình. Như một quả cây ngon lành đang ở trong tầm tay với, chỉ việc đưa tay ra và chiếm lấy…
Ôi mình đã không làm được cái điều mà rất nhiều thằng đàn ông đã làm một cách hăng hái và thành thạo. Có lẽ mình nghĩ rằng hãy để dành trái cấm đó cho đến khi mình trở về, trong ánh hào quang chiến thắng. Hay là mình không có can đảm. Chẳng biết nữa, chỉ biết là lúc đó đáng lẽ mình phải tiến lên thì mình đã dừng lại như một thằng ngốc. Và sau khi chia tay nàng lại còn hài lòng khi đã không làm gì cả. Giờ đây khi đối diện với cái chết thì mình mới nhận ra được điều này. Cái chết có thể đổ ấp xuống đầu mình từ mọi nơi mọi chỗ. Từ dưới đất qua những trận đánh, hay ở trên trời qua những trận bom. Rồi thì những cuộc phục kích, những trái mìn và những cái bẫy ở khắp nơi. Có cả đói khát, sốt rét ở trong rừng nữa đã lấy đi nhiều đồng đội của mình. Giờ đây thì mình biết rằng mình sẽ khó thoát khỏi được cái lưới khổng lồ của chiến tranh để trở về với X được. Và cơ hội để trở thành một người đàn ông với X cũng chập chờn như cái chết của mình. Nó luôn treo lơ lửng trên đầu và có thể chụp xuống mình ở bất cứ nơi đâu, bất cứ thời điểm nào.
Mình đã thanh thản chấp nhận nó trong lòng. Như chấp nhận số phận ngắn ngủi của một người lính trong chiến trận, cũng như chấp nhận số phận mong manh của một con người trong chiến tranh. Chỉ có một điều hối tiếc duy nhất. Đó là mình đã bỏ qua cơ hội duy nhất để trở thành một người đàn ông thực thụ. Mình vẫn là một thằng trai tân và cho đến khi bị giết ở một nơi nào đó, mình sẽ trở thành một con ma còn tân.
Viên đại úy ngừng đọc. Không hiểu vì đọc đoạn văn này có thể là không lịch sự với các qúi bà ở đây hay anh ta cũng cảm động như các vị khách có mặt. Bà Béo đã rút khăn ra để lau những giọt nước mắt đang tràn ra trên khuôn mặt tròn trịa đầy thịt. Ngay cả bà cố Trung tá cũng kín đáo dùng tấm ren đen trên cổ áo để lau lau cái gì đó trên khuôn mặt răn reo của bà ta.. Còn nàng thì lặng im và cố nén những cảm xúc của mình. Nàng muốn được khóc, khóc thật thoải mái. Khóc cho những giọt nước mắt trong người nàng tuôn chảy hết ra ngoài. Người lính tội nghiệp kia đoán đúng về số phận của anh ta. Cho đến khi nằm yên lặng với lồng ngực vỡ toác ra ở ngã tư sáng nay, anh ta đã đem theo cả sự hối tiếc lớn lao nhất của đời mình.
Nàng ân hận sáng nay đã không có can đảm mở tấm khăn đậy ra để nhìn vào khuôn mặt của người lính xấu số nọ. Biết đâu khi đó nàng đãcó thể nhìn thấy trên khuôn mặt đầy máu kia sự hối tiếc về tình yêu chưa trọn vẹn của anh ta.
Nàng lặng lẽ cầm tấm hình cô gái trên tay. Nàng muốn khóc khi nhìn ngắm khuôn mặt tươi cười của cô gái. Nàng muốn khóc không phải để hối tiếc điều gì mà vì chợt nhận thấy tình yêu của đời mình giống như của cô gái kia. Nó cũng mong mang khi mạng sống của người mình yêu chết đi thì cái tình yêu đó cũng chết theo. Nó chợt đến, rồi sẽ chợt đi như một luồng gió thoảng, không hình bóng mà chẳng hiện hữu giữa một thế giới u ám vì chiến tranh này.
Cái tình yêu của anh chàng Bình với cô gái thắt bím tươi cười kia cũng giống như tình yêu của nàng với anh. Nó mong manh và có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Tình yêu dù đẹp bao nhiêu nhưng vẫn nằm trong cái cái lứoi hái của thần chết. Nàng cũng giống như cô gái này, sẽ chẳng còn gì nữa khi một viên đạn vô tình nào đó xé toạc trái tim người mình yêu ra. Tình yêu của họ sẽ chấm dứt khi cái lưỡi hãi khổng lồ trên đầu những người lính người yêu của họ chụp xuống.
Nó đã chấm dứt với cô gái trong ảnh khi người yêu của cô bị giết. Bao giờ sẽ đến lượt anh ? Nàng không thể biết được nhưng chắc chắn nó sẽ đến. Chậm chạp nhưng chắc chắn, cái lưỡi hái khổng lồ đó sẽ đến. Khi đó thì nó không chỉ giết chết một mình anh. Nó sẽ giết chết tình yêu của đời nàng và sẽ giết chết cả chính nàng nữa. Giống như bao nhiêu con người nhỏ bé đang sống trong cảnh chết chóc này, tất cả sẽ biến đi một cách nhẹ nhàng như chẳng hề có trên đời. Tình yêu của nàng cũng vậy, nó sẽ mau chóng mất như nó chưa hề hiện hữu.
- Thật không ngờ tình cảm yêu đương của một tên VC đã chết cũng khiến cho các bà đây xúc động thật sự. Viên đại úy cố gắng thay đổi không khí. Nhưng anh ta không giấu nổi vẻ xúc động. Nhưng qủa thật buồn cho cô gái nọ. Có lẽ cô ta sẽ phải mòn mỏi chờ đợi người yêu của mình vì không bao giờ anh tasẽ không trở về nữa.
- Cô ta cũng ở hoàn cảnh giống như tôi và bà thiếu tá đây. Bà cố trung tá bỗng lạnn lùng lên tiếng. Chúng tôi cũng đã phải mòn mỏi chờ đợi người thân đang ở chiến trường. Rồi cho đến ngày cái tin dữ đó tới. Tôi thấy chẳng có gì đáng thương cho cô ta cả. Thậm chí tôi còn căm thù cô ta cùng những kẻ giống như cô ta, nếu tôi nghĩ về hoàn cảnh của tôi bây giờ. Có phải không em X. ?
Bà ta gọi tên riêng của nàng và nói bằng giọng nói nghẹn ngào. Có lẽ bà ta nghĩ nàng cùng ở trong hoàn cảnh nên dễ dàng ở về phía bà. Nhưng nàng không cảm thấy điều đó. Chỉ nội ý nghĩ nàng và bà ta ở cùng một hoàn cảnh đã khiến nàng phát bực rồi. Nàng nói :
- Em chẳng hề ghét cô ta hay ghét ai cả. Hơn nữa cô ta hay anh lính nọ chẳng phải là kẻ đã giết chết chồng em hay giết chồng chị. Hơn nữa xét theo hoàn cảnh giống em và chị thì cô ta còn đáng được cảm thông nữa kia. Tất cả đều là người VN, đều là đồng bào cả. Chỉ vì có chiến tranh nên đất nước này mới chiara thành hai giới tuyến. Người ở bên này người bên kia. Họ buộc phải cầm súng ra trận để giết đối phương hay để đối phương giết lại. Không phải tất cả bọn họ đều căm thù nhau thì chúng ta là những người vợ, người yêu của họ thì chẳng nên căm thù nhau làm gì.
- Tôi rất tán thành theo những lời nói của bà thiếu tá. Viên sĩ quan làm điệu bộ vỗ tay và nói : Đúng là một thái độ đúng đắn thay thế cho tất cả những ý nghĩ thù nghịch. Một ý kiến thật xác đáng với những người cầm súng như chúng tôi. Có lẽ chỉ có những ông tâm lý chiến bên ta và những tay chính trị viên bên CS là phản đối thôi.
Bà Béo đã qua cơn xúc động. Bà ta thấy cứ ngồi tranh luận như thế này sẽ làm mất dịp được nghe về những chuyện yêu đương nên tham gia hoà giải :
- Thôi xin can các ông các bà. Chúng ta đang nghe những câu chuyện thật hấp dẫn. Tốt nhất là chúng ta nên tiếp tục đi ông đại úy.
- Đúng đấy. Ong nên đọc tiếp cho chúng tôi nghe. Nàng vội vàng đồng ý theo bà béo.
Viên sĩ quan lại cầm cuốn sổ lên. Anh ta lướt nhanh qua cuốn sổ và lên tiếng :
- À, ở đây có một đoạn nói đến trận đánh ở khách sạn Dòng sông xanh đây. Đoạn cuối cùng của cuốn sổ này. Các bà có muốn tôi đọc không ?
- Ồ thôi. Tôi không thích nói về đánh nhau, bắn giết…Bà Béo lên tiếng. Tôi thích...
- Không ông đọc đoạn đó đi. Tôi cũng muốn biết xem ở đó đã diễn ra cái gì chứ. Nàng vội vàng nói. Nàng biết anh sẽ rất quan tâm đến câu chuyện này. Nàng nói tiếp : Nhất là trận đánh đó lại do chính ông sĩ quan nàycủa chúng ta chỉ huy. Chị em chúng tôi rất muốn biết chút ít chiến công của ông chứ ?
Viên sĩ quan hơi đỏ mặt đứng dậy cúi chào hài hước trước đám cử tọa đang nhao nhao lên tán thưởng. Cắm đầu xuống cuốn sổ, anh ta nói không giấu diếm hãnh diện.
- Thì đúng là tôi chỉ huy cuộc tấn công đó nhưng hãnh diện thì không đâu nhé ? Bây giờ tôi sẽ đọc đến đoạn đó đây ?
Vùng x. ngày X, tháng X, năm X.
Cuộc tấn công vào Sài Gòn cuối cùng đã đưa đơn vị Gấu huyền thoại vào một cái rọ đẹp đẽ. Bọn chúng mình đang bị bao vây ở ở trong một cái khách sạn có tên tây là gì thì tụi mình cứ phát âm không nổi và giờ thì mình cũng không biết viết chữ Tây như thế nào, mặc dù thiếu úy T đã đọc và chỉ cách nói nhiều lần. Theo thiếu úy thì dịch sang tiếng Việt nghĩa là Dòng Sông Xanh. Một cái khách sạn năm tầng rất đẹp và sang trọng. Ở quê mình không bao giờ có một toà nhà đẹp đẽ đến như vậy đâu. Nhưng rồi nó mau chóng bị tan nát bởi các đợt tấn công của bọn Ngụy và một trận bị trực thăng của tụi Mẽo quần. Ta thiệt hại nặng. Trung úy T, cùng phần còn lại của đơn vị G chiến đấu như những con mãnh hổ. Nhưng khả năng cầm cự thì chẳng còn được bao lâu nữa. Đạn dược đã gần hết, trong khi không có quân tăng viên. Nhưng mọi người chờ đón giây phút cuối cùng một cách thanh thản nhất. Thậm chí lão V, đầu bếp còn suốt ngày hát chèo cho anh em nghe. Hồi trước lão bị cả đơn vị cấm không cho hát vì hát qúa dở, nhưng giờ thì những lời nhão nhẹt của lão cũng khiến anh em thấy vui vui. Chỉ có chỉ huy của đơn vị là luôn trầm lặng. Anh ấy khép kín, không muốn tỏ nỗi lòng của mình ra cho anh em biết. Chỉ đến khi nào có một người ngã xuống thì anh ấy mới thực sự xúc động.. Và những cuộc chạm súng với kẻ thù là những lần anh ấy phơi mình dưới làn đạn. Nhiều thằng xì xào rằng dường như anh ấy muốn chết, chứ không phải muốn tỏ ra anh dũng nữa. Vì anh ấy đâu cần chứng tỏ sự can đảm nữa. Có lẽ là anh ấy muốn chết thật. Thật đáng tiếc. Có lẽ chuyện cô người yêu của anh ấy phản bội đã khiến cho anh ấy tuyệt vọng chăng ? Không phải, vì nếu như vậy thì phải cả năm nay rồi chứ, từ khi không nhận được thư từ của cô ấy. Có lẽ là chuyện sai lầm trong hành quân thì đúng hơn. Anh ấy nghĩ rằng chính anh đã gây nên tai hoạ này cho đơn vị. Thật vô lý quá. Đơn vị dưới sự chỉ huy của anh ấy đã thọc sâu nhất trong cánh quân này, và lại chiếm được cái khách sạn…nhưng dường như anh ấy cứ bị dằn vặt cái chuyện không đáng có đó. Cả đơn vị của bọn mình đều đồng ý theo anh ấy kia mà, và nếu phải trả giá cho sai lầm thì phải là tất cả bọn mình cùng trả giá. Và bọn mình đã sẵn sàng trả giá rồi.
Những ngày nằm khàn trong khách sạn này khiến cho mình có nhiều thời gian viết nhật ký, và cũng không còn phải lén lút nữa. Nhưng rồi cuốn sổ này có đến tay của X không thì mình chịu. Và những dòng chữ đầy yêu thương được mình thốt ra trong trái tim rỉ máu của mình có đến được tay X của mình không ? Trong vòng vây của kẻ thù như lúc này thì chẳng có gì chắc chắn cả. Chỉ biết rằng mình yêu X của mình vô cùng. Mình yêu cuốn nhật ký này cùng những gì viết trong đó. Nó là của X và nó thay mặt cho cô ấy nghe lời mình suốt hai năm qua. Nó đã ghi lại một cách chân tình nhất, thật thà nhất những lời tâm sự từ trái tim mình. Ta yêu cuốn Nhật ký này vô cùng. Ta yêu nó như yêu chính X. của ta vậy. Vậy thì Nhật ký của ta ơi đừng bỏ ta nhé ? Tình yêu của ta ơi, đừng bỏ ta nhé ?
Viên đại úy đã đọc đến trang cuối cùng. Anh ta im lặng gập cuốn sổ cũ nát lại và cố lấy giọng hài hước nói :
- Thế là cuốn nhật ký đã bỏ anh ta, hay đúng hơn là anh ta đã bỏ nó cùng tình yêu của mình. Các bà có thể.....
Nhưng anh ta im bặt ngay khi thấy vẻ mặt của các bà ngồi quanh. Bà Béo sụt sùi với cái khăn tay đẫm nước mắt. Còn nàng thì vội vàng giấu đi những giọt lệ long lanh đã trào ra. Ngay cả bà cố trung ta khắc khổ cũng sụt sùi hỉ mũi…
Chính nàng là người đầu phá tan bầu không khí thê thảm sau khi nghe đọc cuốn nhật ký của người lính Việt Cộng bị chết nọ. Chỉ vì lúc này nàng mới nhớ ra lời mình đã hứa với anh .
Nàng lên tiếng hỏi viên sĩ quan :
- Thật tội nghiệp cho anh ta quá. Tôi muốn đốt một nén nhang cho anh ấy được không ?
- Thật tiếc là người ta đã đưa cái xác đó đi chôn rồi. Nhưng bà yên tâm. Chúng tôi đã đốt nhang cầu siêu cho người lính đó trước khi đưa anh ta đi rồi. Thậm chí chí tôi đã vuốt mắt cho anh ta khi đưa cái xác về Ban chỉ huy...
- Ông đã ...vuốt vuốt mắt cho anh ta ? Nàng kinh ngạc hỏi lại.
- Vâng. Chính tôi đã làm điều đó..Viên sĩ quan ung dung trả lời. Không biết sáng nay bà có để ý thấy một bình nhang đặt bên cạnh xác chết của anh ta không ? Chính những người lính của tôi đã làm đấy. Có thể các bà không tin nhưng đó là một việc thường tình mà chúng tôi vẫn làm sau mỗi cuộc giao tranh với kẻ thù, và mặc dù chính chúng tôi giết họ, nhưng sau đó chúng tôi đã làm lễ chôn cất họ tử tế, thưa bà..
(Hết Chương 14)
Mai Tú Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét