Khi ánh nắng đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu vào đến tận giường thì Xuân tỉnh giấc. Không cần phải tỉnh hẳn để nàng biết mình đang nằm trong lòng của người đàn ông hôm qua suýt nữa đã rời khỏi đời nàng. Cái cảm giác thật hạnh phúc và an toàn khi nằm trong vòng tay của người đàn ông đó khiến nàng cứ muốn thu mình nằm mãi ở trong đó. Thò đầu qua tấm chăn như một chú mèo nghịch ngợm, nàng ngắm nhìn người đàn ông đang nằm sát bên với niềm hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Anh vẫn ngủ say như chết với đôi mắt nhắm nghiền. Cánh tay gầy guộc của anh vẫn đặt trên bộ ngực trần của nàng như vẫn còn đang ôm chặt lấy nàng. Qua ánh sáng mờ mờ chiếu qua khuôn cửa, nàng có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mượt mà chạy suốt cánh tay xương xẩu có làn da trắng xanh đó của anh.
Rồi nàng quay sang ngắm nhìn thật kỹ khuôn mặt kề sát bên của người đàn ông đang ngủ này. Nàng nghịch ngợm vén tóc anh lên để nhìn vào tận đôi mắt đang nhắm nghiền mệt mỏi của anh. Dưới đôi mày rậm là đôi mắt có hàng mi cong đều đặn mà có lần nàng tưởng là đôi mắt của một cô gái. Sống mũi cao thon thả và đôi môi dày trễ ra trong hơi thở đứt quãng không đều. Có lẽ đêm qua anh đã mất qúa nhiều sức lực cho những cơn mây mưa đầy bão tố với nàng.
Nàng mỉm cười và cảm thấy máu chạy dần giật khiến mặt nàng nóng bừng lên. Đêm qua qủa là một đêm tình yêu tuyệt vời mà giờ đây dư vị ngọt ngào của nó vẫn còn chạy dần dật trong cơ thể khiến cho nàng thấy ngất ngư. Nàng như còn nhớ rõ những cảm giác hạnh phúc mà nàng đã có đêm qua với cái người đàn ông đang nằm thiêm thiếp kia.
Có lẽ hai người ở “hai thế giới khác nhau” như lời anh hay nói, nên các cuộc mây mưa diễn ra vừa dữ dội mạnh mẽ lại vừa như rụt rè e lệ. Mạnh mẽ, cuồng nhiệt nhưng cũng đầy vẻ lịch sự. Dường như nàng và anh đang tìm hiểu và khám phá nhau qua những cơn ân ái đầy đắm say đó. Họ đã trao cho nhau và nhận của nhau tất cả những gì họ có....
Nàng bật cười khi nhớ lại vẻ mặt cùng cái nhìn của anh vào giây phút đầu tiên đó. Như một kẻ ở trong rừng ra, anh cứ ngơ ngẩn lúng túng mãi trước một tòa thiên nhiên ngọc ngà trước khi lao vào khám phá nó. Nàng không thể quên được cái cảm giác nhột nhạt, đê mê và không dấu diếm vẻ hãnh diện khi ánh mắt anh luôn như dán chặt vào thân hình của nàng. Ngọn đèn đường vàng vọt chiếu qua phòng khách và hắt vào tận giường nàng thứ ánh sáng dìu dịu mờ nhạt. Nó giúp nàng che dấu được nỗi ngượng ngùng xấu hổ khi không còn mặc chút gì trên người, và làm cho cả thân thể nàng hiện lên kỳ ảo trước mắt anh. Lâu lâu trên bầu trời đêm, những trái pháo sáng bỗng bay vụt lên, xé toang màn đêm. Anh sáng chói lọi của nó lọt vào phòng khiến cho làn da trắng nõn nà của nàng hiện lên trông như ngọc ngà. Nàng biết được điều đó qua ánh mắt của anh. Nó cứ mê mẩn, long lanh nhìn mãi cho đến khi nàng ngả vào lòng anh. Té ra anh chàng Việt Cộng, mà lại là một sĩ quan thì cũng chỉ là một tay mơ, nhưng rõ ràng là Xuân thích như thế.
Với một chút hoang dã rừng rú pha với một chút lịch lãm của một tay chơi đất Hà Thành, anh đã đến với nàng như một tay chinh phục dịu dàng. Đêm qua anh lao vào khám phá nàng khi thì nhẹ nhàng êm ái, lúc thì cuồng nhiệt sôi nổi theo nàng. Phần nàng cũng đáp trả không kém khiến cả hai như chìm vào cơn ân ái cuồng nhiệt nhất. Rồi lại đến anh đáp trả lại nàng, luống cuống nhưng mãnh liệt và đầy đam mê giống hệt nàng. “Ôi, bây giờ mình mới thấy chí lý khi nghe người ta nói rằng Việt Cộng là những kẻ hoang dã sống ở trên núi, nhất là cái khỏan ái ân. Và mình thấy thích những anh chàng ở trên núi hơn” Nàng mỉm cười nghĩ bụng và đỏ bừng mặt khi nhớ đến đêm hôm qua.
Mặc dù vẫn còn đó nỗi lo âu, những hiểm nguy rình rập nhưng những gì nàng đã trải qua hồi đêm vẫn còn đọng lại như một như dòng máu nóng còn bừng bừng rạo rực trong cơ thể nàng. Ngay lúc này đây, khi thu mình lại trong lòng anh nàng vẫn cảm thấy vị ngọt ngào của hạnh phúc như vẫn còn ở lại trong cơ thể máu thịt của mình. Cái cảm giác ngất ngư của đêm qua vẫn tràn ngập trong lòng nàng. Cảm giác hạnh phúc ngọt ngào và êm đềm.
Nhưng trời đã sáng bạch rồi, đã đến lúc phải rời khỏi vòng tay anh ra khỏi những giấc mơ đẹp đẽ đó. Nàng muốn dậy trước anh vì nàng đã có những kế hoạch cho ngày hôm nay. Và bây giờ là lúc để thực hiện những dự định của nàng. Đó là đi chợ và tự tay nấu những món ăn mà nàng biết anh thích nhất.
Cố gắng để không làm anh thức giấc, nàng nhẹ nhàng gỡ vòng tay anh ra. Nàng luyến tiếc chui ra khỏi chăn và đắp lại cho anh cẩn thận trước khi nhảy xuống giường để mình trần chạy tọt vào buồng tắm. Vừa tắm vội vàng bằng nước lạnh, nàng vừa suy nghĩ trong đầu kế hoạch của ngày hôm nay. Để kỷ niệm về một đêm không thể nào quên và với một chút lòng biết ơn, nàng quyết định sẽ làm lại món ăn đặc biệt hôm qua. Nàng sẽ lại đi chợ để trưa hôm nay sẽ làm lại món miến gà cho anh. Cái món miến chiều qua nàng nấu đã không thành. Chỉ vì những cái việc kiểm tra khỉ gió của viên đại uý và gã NK khiến cho nồi miến gà của nàng trở thành một thứ cháo hổ lốn nhão nhoẹt. Nhưng đêm qua, sau những lần ân ái, cả anh và nàng đã ăn sạch cả cái nồi cháo thập cẩm đó một cách ngon lành. Cùng với nồi miến dở dang đó là một chai rượu vang mà nàng đem vào. Ơ ngay trên cái giường ngủ khổng lồ của nàng, họ đã vừa ăn uống vừa ân ái với nhau cho đến những tia nắng đầu tiên của một ngày mới bắt đầu....
Đến tận lúc này, khi những dòng nước mát lạnh đang mơn trớn da thịt, nàng vẫn còn cảm thấy những rung động đêm qua như vẫn còn vương vãi trên thân thể của mình. Nó vẫn khiến cho nàng cảm thấy ngơ ngẩn khi nhớ lại....Điều mà trong nhiều năm lấy chồng nàng không bao giờ thấy có được.
“Ôi nhưng mình không thể cứ mơ mộng như thế này mãi được” Xuân kêu lên và vội vàng mặc quần áo. Nàng còn phải đi chợ cho bữa trưa. Và còn lo một bữa tiệc xứng đáng cho ngày hôm nay nữa. Nhưng nàng không muốn rời nhà mình lúc này để đi chợ. Nàng thích ở nhà để đợi anh thức dậy hơn. Khi đó họ sẽ dùng bánh ngọt và uống cà phê với nhau.
Có thể kêu người ở nhà hàng đem đồ ăn đến . Nàng vội vàng quấn khăn vào người và ra phòng khách nơi có đặt máy điện thoại. Nhưng bên trong ống nghe vẫn chỉ là những âm thanh câm lặng. Thế là họ vẫn chưa sửa được hệ thống điện thoại. Tất cả các đường dây điện thoại đều đã bị cắt đứt, kể từ khi bắt đầu cuộc tấn công Tết đến bây giờ.
Vội vàng trang điểm sơ sài, nàng cần phải đi chợ sớm để kịp về nấu bữa ăn trưa. Phải mua thật nhiều đồ ăn hoặc làm một món ăn đặc biệt nào đó cho ngày hôm nay. Nhưng rồi nàng thấy sốt ruột khi phải quanh quẩn lâu hơn ở chợ. Trong lòng nàng cứ thấp thỏm muốn trở về nhà ngay. Ở trong cái chợ tạm gần nhà, nàng nhanh chóng gom hết bất cứ thức ăn nào lọt vào mắt nàng. Ngòai một đống tướng đủ loại thịt, những tảng thịt bò của Mỹ to tướng, thịt heo, rồi lại cả một tảng thịt cừu Uc khổng lồ. Nàng cũng mua luôn một đống lớn khoai tây cà rốt cùng các loại rau củ và đậu hạt đủ lọai mà nhiều thứ nàng chẳng biết tên và để nấu món gì. Nhưng chắc chắn sẽ thừa thãi để nấu một nồi súp thật lớn với rất nhiều chất bổ dưỡng. Có lẽ để dịp khác mình sẽ làm lại món miến gà Bắc Kỳ, món ăn duy nhất mà nàng có thể tự nấu được để chiêu đãi anh. Còn bây giờ thì cứ tha tất cả đống thức ăn khổng lồ đã mua này và mau chóng trở về nhà, trở về với người đàn ông của nàng.
Nàng rón rén bước vào nhà và hồi hộp mở cánh cửa phòng ngủ. Một cảm giác hạnh phúc lâng lâng dâng trào trong lòng nàng khi thấy anh vẫn đang ngủ mê mệt trên giường. Lúc này có lẽ anh đang chìm trong một giấc ngủ thật ngon lành và có những giấc mơ thật đẹp đẽ...Trong lòng nàng rộn ràng niềm sung sướng khi trở về nhà và biết anh vẫn bình yên. Chúa đã giúp nàng giữ được anh chàng Vici ở lại đây trong ngôi nhà của nàng, trên chiếc giường lộng lẫy mà nàng đã phải nằm không mấy tháng trời nay. Cám ơn Chúa khi giờ đây anh ta vẫn đang ở trong nhà nàng, thay vì đang lẩn quất nơi bờ sông hay đã bỏ mạng ở một nơi nào đó. Thật may khi đêm qua, nàng đã thổ lộ tình yêu của mình ra đúng vào phút chót trước khi anh biến vào bóng đêm mịt mù chết chóc. Chính tình yêu đã giữ anh lại với nàng và giờ đây họ đã thuộc về nhau.
Không cưỡng lại được ý muốn ngắm nhìn anh đang ngủ, nàng rón rén lại gần anh hơn. Căn phòng tối lờ mờ với những tia sáng yếu ớt lọt qua cửa tò vò cũng đủ cho nàng thấy được khuôn mặt xương xương của anh. Thân hình dài với những cánh tay chân dài ngòang thò ra khỏi tấm chăn. Đôi mắt đen của anh nhắm nghiền và đôi môi trễ ra khiến anh trông như một cậu trai đang chìm trong những mộng đẹp đẽ nhất. Lúc này nàng rất muốn được ôm anh thật chặt, được hôn lên mặt, lên thân thể anh những cái hôn thật âu yếm. Nhưng nàng không muốn phá giấc ngủ ngon lành của anh nên nàng chỉ nhẹ nhàng hôn phớt lên mặt anh. Rồi nàng rón rén rời khỏi phòng ngủ để đi ngay xuống bếp.
Không mất thời gian, nàng bắt tay vào công việc của mình với đống thức ăn mới mua về. Kể từ khi anh ở đây, nàng thấy mình chăm chỉ hơn nhiều trong việc bếp núc. Nàng cảm thấy thích thú thực sự khi được tự tay mình nấu những món ăn này nọ dành cho anh. Cố gắng không gây tiếng động, nàng hăng hái bắt tay vào ngồi thái rau, cắt thịt và nêm nếm gia vị vào những món ăn. Có một cảm giác vui vui khi nghe tiếng reo vui của ngọn lửa rồi mùi thơm ngào ngạt bốc lên. Thậm chí nàng còn cảm thấy phấn khích khi hơi nóng trong bếp toả ra làm trán nàng lấm tấm những hạt mồ hôi. Giờ đây thì nàng không còn thấy mỏi mệt khi bỏ hàng tiếng đồng hồ ở trong bếp với việc nấu nướng và những công việc bếp núc lặt vặt khác nữa. Những công việc trước đây nàng vốn không thích làm....
Nàng đã đặt một cái nồi thật lớn lên cái bếp dầu. Cũng là cái bếp dầu lớn nhất và cái nồi to lớn này cũng chỉ dành để nấu bánh chưng bánh tét cho ngày Tết. Cho tất cả đống thịt khổng lồ đủ lọai vào nồi cùng với tất cả những rau củ mà nàng vừa tha ngòai chợ về, nàng nghĩ mình sẽ có một nồi súp thập cẩm vĩ đại và đầy chất bổ dưỡng cho một hai ngày tới. Cứ tạm sống như vậy đi rồi sau đó nàng sẽ đi chợ và chế biến những món ăn ngon lành cho anh. Rồi nàng sẽ còn nấu những món ăn ngon hơn nữa, những món ăn chỉ dành cho những ngày Tết.
Nghĩ đến Tết, nàng mới sực nhớ là mình chưa hề ăn Tết. Vì chiến trận nổ ra vào đúng ngày Tết con Khỉ. Và đúng là năm con Khỉ có khác. Mọi thứ rối tung cả lên. Nào là tản cư chạy loạn, nào là lo tích trữ lương thực. Để rồi suốt ngày ngồi ru rú trong nhà để lo lắng những chuyện ở đâu đâu. Những ngày đầu Tết, nàng thấy mình còn tệ hơn khi chui về cái tổ qụa là nhà chồng nàng. Ở đó thì gia đình họ không có chuyện ăn Tết rồi. Không phải vì chiến tranh, mà vì họ làm như vậy để tưởng nhớ người con trai của họ đã anh dũng hy sinh nơi trận tiền. Nếu không có khách khứa như ông anh Cả và chú em Ut của nàng tới thăm thì chỉ có những bữa cơm rau đạm bạc như ngày thường thôi. May mà họ không ăn chay đấy.
“Thật may mắn khi đúng vào những ngày Tết buồn chán này lại xuất hiện như từ trên trời rơi xuống một anh chàng Vici đẹp trai.” Xuân mỉm cười nghĩ bụng khi nhìn ngọn lửa xanh đang reo vui dưới cái nồi sôi sùng sục.
Những tảng thịt bò to tướng nổi lềnh bềnh lên đẩy những tảng thịt heo ra để ngoi lên xoay tròn trong cái nồi sôi sùng sục nước mỡ. Nàng định nấu nhừ ra món súp thập cẩm này. Nó sẽ dùng chung với bánh mì cho cả anh và nàng chiều nay nay và cả ngày mai nữa. Vì bây giờ nàng không còn muốn rời khỏi ngôi nhà để đi chợ nữa...Nàng thích được ở nhà chờ anh dậy, và trong khi anh đang rửa mặt thì tự nàng sẽ pha cho anh một ly cà phê thật ngon....Rồi sẽ cùng nhau thưởng thức nồi súp thập cẩm vĩ đại này. Để rồi sau đó họ sẽ cùng nhau quấn quýt trên cái giường của nàng cho đến khi tận thế….
Nàng đang mải loay hoay trong bếp thì anh bước vào. Thật nhẹ nhàng, anh đến sau lưng nàng và vòng tay ôm chặt lấy nàng. Anh hôn lên gáy nàng, nơi búi tóc được bới cao khiến nàng nhột nhạt hết cả người. Đang bận tay với đôi đũa và cái muỗng quấy nồi súp thập cẩm, nàng ngửa đầu ra để đón nhận những cái hôn thật mạnh mẽ và nồng nhiệt. Thật lâu sau đó, khi nàng phải kêu lên vì ngạt thở thì anh mới ngừng lại. Vẫn còn ngất ngây với những cái hôn, nàng hỏi :
- Em mới đi chợ về và len lén chui vào bếp vì sợ anh mất giấc ngủ. Em quyết định sẽ nấu cho anh một món ăn thật đặc biệt bổ dưỡng. Anh đã dậy lâu chưa ?
Vẫn vòng tay ôm nàng sau lưng, anh âu yếm nói thật khẽ khi mặt kề sát mặt nàng :
- Anh dậy lâu rồi. Và anh còn nghe tiếng em khua nồi song trong bếp từ lâu rồi kìa.
- Vậy tại sao không cho em biết để em đem cà phê cho anh ?
Anh ôm siết lấy nàng và hôn lên mặt nàng thật lâu. Rồi anh lên tiếng, giọng ngượng ngùng :
- Em biết không ? Anh thức dậy và cứ nằm mãi trên giường chỉ để suy nghĩ rằng mình đang tỉnh hay mê đây ? Và niềm hạnh phúc mình đang có được đây sẽ biến mất khi mình rời khỏi cái giường này không ? Và người phụ nữ tuyệt vời kia có biến mất, như một giấc mơ không ? Khi tất cả những nghi ngờ đó tan biến thì một nỗi sung sướng ngây ngất đã khiến anh nằm bất động trên giường như thế rất lâu. Anh...anh không biết và không thể tả được cái cảm giác hạnh phúc ấy như thế nào nữa. Chỉ biết rằng nó tuyệt vời đến mức anh sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì anh có chỉ để được ở gần em thêm một lần nữa như....như đêm qua....
Nàng chẳng còn kịp nghe những lời thì thầm ngọt ngào của anh thêm được nữa. Vứt bỏ cả đôi đũa lẫn muỗng trên tay và quay người lại. Cũng chẳng kịp cởi đôi bao tay làm bếp ra, nàng ôm lấy anh và họ quấn chặt lấy nhau. Cả hai vừa hôn nhau vừa đưa đẩy nhau về căn phòng ngủ nhỏ bé và và cái giường khổng lồ ấm cúng của nàng....
Trong bóng tối mờ mờ của căn phòng, cả hai không còn mặc đồ mà chỉ có một tấm mền đắp hờ trên người. Họ nằm bên nhau với cảm giác mệt nhoài và ngập tràn hạnh phúc. Cái cảm giác họ đã hoàn toàn thuộc vào nhau, từ thể xác cho đến cả linh hồn . Anh dựa lưng vào thành giường vuốt ve mái tóc và khuôn mặt nàng bằng đôi tay gày guộc nhưng rất dịu dàng của mình. Nhìn nàng bằng ánh mắt long lanh, anh nói :
- Chưa bao giờ anh có thể tưởng tượng ra được rằng mình đang được đắm chìm trong niềm hạnh phúc tuyệt vời đến như thế này. Được ôm trong lòng một người phụ nữ đẹp như trong những giấc mơ điên cuồng nhất. Anh còn như không tin được mình đang có được tình yêu với em trong một căn nhà ấm cúng và an toàn như căn nhà này. Vậy mà chỉ mấy ngày trước anh đã ở tận cùng của nỗi tuyệt vọng khi cô độc một mình ở nơi đây. Bị săn đuổi, không đồng đội, không còn hy vọng gì ở cái nơi xa lạ, thù địch như nơi này. Lúc đó thì anh như một kẻ bị bỏ rơi và anh căm thù cả thế giới này. Chỉ còn cây súng ngắn là người đồng đội duy nhất còn lại của mình và cũng là hy vọng duy nhất còn lại của anh. Hai viên đạn trong cây súng là niềm an ủi duy nhất của anh lúc đó. Nó sẽ đưa anh thoát khỏi tất cả nỗi tuyệt vọng. Nhưng thật may mắn khi em đã trở về đúng lúc và như đưa anh từ địa ngục lên thiên đường vậy. Anh được như lúc này giống như có một đấng quyền năng tối cao nào đó đã sắp đặt câu chuyện thần tiên này.
Nàng hôn anh nồng nhiệt và thì thào vào tai anh :
- Đó là vì Chúa. Em đã cầu nguyện những điều đó và Người đã ban cho chúng ta.
- Anh không theo Chúa của em nhưng nếu những gì mà chúng ta có được với nhau như thế này cũng đáng để anh cám ơn ông ấy lắm. Em biết không ? Anh đã có những giấc mơ hạnh phúc như thế này trong những ngày ở trong chiến khu, những đêm khuya trong rừng già, khi nằm nhìn bầu trời đầy sao. Cả những ngày tiến quân vào Sài Gòn và ngay cả lúc bị bao vây tuyệt vọng trong khách sạn, anh cũng luôn mơ về một giấc mơ thật đẹp giống như bây giờ đó. Em và niềm hạnh phúc mà em đã ban tặng cho anh lúc này....
- Anh mơ thấy em ? Nàng không thể nằm yên nữa khi bật dậy nói.
- Phải. Em hay một người phụ nữ giống như em. Anh mơ thấy mình chiếm đoạt được một người phụ nữ xinh đẹp nhất của cái thành phố này. Chính xác người đàn bà đó là ai thì anh không thể biết được vì nó thay đổi theo từng thời gian, theo từng giấc mơ... Chỉ biết đó là một người đàn bà đẹp tuyệt vời và rất giống em . Từ thân thể đến khuôn mặt, từ mái tóc đến làn da. Thậm chí anh còn mơ thấy mình được nằm với người mình yêu, sau khi ái ân như lúc này đây. Và khi giấc mơ ấy đã trở thành hiện thực thì anh mới thấy nó còn đẹp hơn cả những giấc mơ đẹp nhất của mình. Ôi, lại vào đúng những giây phút đen tối nhất, những giờ khắc cuối cùng của một thằng lính thì cái giấc mơ ngông cuồng nhất của hắn đã trở thành hiện thực. Như chính lúc này đây....Qủa là Chúa của em đã ban ơn cho anh tuy anh không cầu xin ông ấy cái điều không thể có được này.
Nàng không thốt lên được lời nào mà chỉ biết ôm chặt lấy anh và rúc đầu sâu vào trong lòng của anh để che giấu khuôn mặt đỏ bừng bừng vì hạnh phúc. Nàng cũng đã có những giấc mơ đẹp đẽ hay thả hồn vào trí tưởng tượng bay bổng giống như thế này. Và nàng thấy sự thực giờ đây còn đẹp hơn, quyến rũ và ngất ngây hơn cả những giấc mơ đẹp nhất, những lần trí tưởng tượng bay bổng nhất của mình.
Trong bóng tối, trong lòng anh và trong cả niềm hạnh phúc dâng trào nàng nói vội vàng gấp gáp :
- Chúa cũng đã ban cho em một món qùa vượt qúa lời cầu xin của em. Anh biết không ? Những tháng ngày cô đơn buồn bã trước Tết, hay những đêm dài cô đơn nằm thao thức em cũng đã cầu xin Chúa những điều hạnh phúc tương tự như lúc này và chắc hẳn Người đã nghe thấy. Và Người cũng đã ban cho em nhiều hơn những gì em đã cầu xin. Nhiều đến mức giờ đây em phải cầu xin Người đừng ban phát cho em thêm một ân huệ nào khác, ngoài món qùa qúi giá mà Người đã ban cho em. Em không cần gì khác ngoài người đàn ông mà em đang có.
- Uở. Tại sao vậy ? Anh ngạc nhiên hỏi. Chúa của em chẳng phải đã luôn hào phóng ban phát cho em những ân huệ đó sao ? Tại sao lại không tiếp tục cầu xin những điều tương tự như thế nữa ?
Nàng siết chặt lấy anh và hổn hển nói gấp :
- Không. Bởi vì em sợ rằng khi Người tiếp tục ban tặng cho em thêm những ân huệ mới nữa thì Người sẽ lấy lại món qùa qúi giá là anh đó.
Anh phì cười nhìn nàng và lên tiếng, giọng hài hước :
- Ôi, Trời Đất. Em làm anh xấu hổ qúa. Cái món qùa qúi giá mà Chúa đã ban cho em ấy đang phải lẩn trốn ở trên trần nhà và chỉ có Chúa mới biết được mấy ngày nữa thì món qùa qúi giá ấy trở thành vô giá trị khi nó được đặt ở ngã tư đường kia với...
Nàng bịt miệng anh lại bằng những cái hôn vội vã cùng với giọng nói gấp gáp :
- Oi, Lạy Chúa. đừng nói như vậy. Xin anh đừng nói như vậy nhé ?
Giọng nói nàng run rẩy cùng dáng vẻ hoảng hốt của nàng khiến anh ngồi hẳn dậy. Chăm chú nhìn nàng thật lâu trong bóng đêm nhưng anh không lên tiếng. Anh cũng không xin lỗi đã làm nàng hoảng sợ vì câu nói giỡn chơi của mình. Hoang mang nàng nói với anh bằng giọng run rẩy :
- Xin anh đừng nói những điều đen tối làm u ám cái tình yêu đang đẹp của chúng mình anh nhé ? Chúng mình sẽ hạnh phúc như thế này mãi mãi. Chẳng cái gì có thể chia cắt được tình yêu của em dành cho anh.
Anh ngồi thẳng dậy. Bàn tay rắn chắc của anh nâng khuôn mặt nàng lên đối diện với mặt anh. Cố gắng nhìn kỹ nàng trong bóng tối, anh lên tiếng thật chậm rãi, thật rõ ràng từng tiếng một với nàng :
- Em hãy nghe anh nói đây. Anh biết là mình đang có được một người đàn bà mà anh chưa bao giờ có mà chắc sẽ không bao giờ có được trong cuộc đời mình. Cũng như anh đang được hưởng một tình yêu mà có mơ cũng không được. Nhưng cũng chính vì thế anh lại không cho phép mình quên mình là ai và đang ở trong hoàn cảnh nào. Anh muốn chúng ta phải thực tế, dù có đang bay bổng trong tình yêu. Anh đang là một tên VC bị săn đuổi và có thể bị giết chết bất cứ lúc nào. Anh không được phép quên rằng mình đã đem tình yêu này cùng với tai họa đến cho người mình yêu. Mối nguy hiểm chết người có thể đổ ập lên đầu em bất cứ lúc nào nếu anh bị bọn lính phát hiện. Dù anh có hạnh phúc đến đâu đi nữa thì anh cũng không bao giờ chấp nhận để điều đó xảy đến với em. Anh sẽ phải ra đi trước khi có bất cứ điều không hay nào xảy ra cho em....
- Không....Nàng thốt lên. Em sẽ không để cho anh đi....
Anh mạnh mẽ giơ tay ngăn không cho nàng nói, rồi như cố kềm chế cơn xúc động anh nói tiếp rõ ràng từng tiếng, giọng nghẹn ngào :
- Không. Anh sẽ phải ra đi. Trước sau gì thì điều đó cũng phải xảy ra, dù anh không muốn. Tình yêu này của chúng ta rất đẹp nhưng không thể kéo dài vì nó rất nguy hiểm và mong manh. Nó chỉ được tính bằng ngày giờ chứ không phải bằng năm tháng. Đó là sự thực mà anh và em phải chấp nhận. Và sớm muộn gì anh cũng phải ra đi. Sớm ngày nào tốt ngày đó cho em...
- Nhưng em...
Anh phũ phàng cắt ngang lời nàng khi tiếp tục nói, giọng mỗi lúc một cương quyết hơn :
- Không. Việc anh lên đường là việc chắc chắn phải xảy ra. Anh không thể ở trong ngôi nhà này lâu dài được. Chúng ta phải chấp nhận sự thật này đúng như nó sẽ xảy phải ra. Dù chúng ta yêu nhau bao nhiêu đi nữa thì anh mãi vẫn chỉ là một người khách lạ trong căn nhà này. Và cũng là mãi là một người khách lại trong lòng em nữa vì sự khác biệt giữa chúng ta qúa lớn lao. Nên anh mong rằng em sẽ làm cho anh cảm thấy hạnh phúc hơn nếu em cũng chấp nhận sự thật đó cùng anh. Anh muốn khi tình yêu của chúng ta qua đi, thì mỗi người lại trở về với cuộc sống của người đó như cũ, không tổn thương gì. Anh muốn tình yêu đích thực phải là tình yêu trước khi đem lại hạnh phúc, thì nó không được đem lại đến tai họa đến cho người mình yêu.....
Nàng đã khóc từ lâu. Tức tưởi và đau xót. Những dòng nước mắt chảy giàn dụa trên mặt nàng và trên cả người anh nữa. Nàng không thể nói được gì nữa khi những lời anh nói đều là những sự thực hiển nhiên. Những sự thực mà chính nàng cũng biết mà không dám nói ra. Đó là anh không thể ở nơi này mãi được. Anh sẽ phải ra đi và ngã gục ở một góc phố hay một chiến hào nào đó. Và cái tình yêu đẹp như một giấc mơ này của nàng sẽ chấm hết. Đúng như một giấc mơ...
Nàng khóc vì biết rõ về cái sự thực đó. Nàng khóc vì bất lực trước cái sự thực đó. Nàng nghẹn ngào khóc tức tưởi và để mặc cho những dòng nước mắt tuôn chảy thật nhiều lên người anh. Như để vơi bớt nỗi cay đắng trong lòng đi...Trong khi anh ngồi đó, như hóa đá trước những dòng nước mắt của nàng đang tuôn ra...
Cuối cùng anh đưa được khuôn mặt đầy nước mắt của nàng ra khỏi lồng ngực anh. Nhìn thẳng vào nàng với đôi mắt long lanh, anh nói trong cơn xúc động :" Nào. Em hãy gật đầu đồng ý để chúng ta cùng chấp nhận cái sự thực này nhé ?" thì nàng bật khóc thành tiếng. Trong tiếng khóc nấc tức tưởi và trong hàng nước mắt, nàng gật đầu.
Họ cứ ôm nhau ngồi như thế trong bóng tối lờ mờ của căn phòng ngủ nhỏ bé. Anh ngồi như một pho tượng cứng ngắc, chỉ có bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng nàng. Trong khi nàng lả người trong lòng anh khóc ti tỉ. Hai người cứ ngồi mãi như thế cho đến khi có mùi khen khét từ dưới bếp đưa lên.
Anh phát hiện ra mùi khét đó đầu tiên và vội vàng nói với nàng : "Ôi cái món súp của em cháy rồi". Nàng vẫn ôm chặt lấy anh khi nàng lên tiếng, giọng bất cần :"Mặc kệ nó"
Anh mỉm cười khi nhẹ nhàng gỡ vòng tay của nàng ra khỏi người. Anh nói, cố làm giọng vui vẻ :
- Không được. Để anh xuống lo cho. Nếu không thì cái mùi hấp dẫn này sẽ lan ra khắp phố và kéo khối người lại đây để thưởng thức món ăn mà em định dành cho anh đấy.
Rốt cuộc thì nàng và anh cùng vội vàng xuống bếp để nhìn thấy nồi xúp khổng lồ đang toả khói đen nghi nghút dưới cái bếp dầu. Tất cả những thức ăn ngon lành mà sáng nay nàng mua để làm nồi xúp này giờ đây đang bốc khói. Mọi thứ trong đó đều cháy cạnh đen nham nhở. Anh vội vàng tắt lửa và đổ một gáo nước vào cái nồi. Những củ khoai tây, cà rốt đều cháy cạnh, cùng những tảng thịt cháy dở nổi lên. Trong nồi là một thứ nước đen thui lều bều cùng những thứ thức ăn cháy nham nhở...
Anh bật cười đầu tiên. Tiếng cười vui vẻ của anh lớn dần. Để rồi cuối cùng thì nàng cũng phải bật cười theo. Đôi mắt sưng húp còn đẫm nước mắt của nàng cũng tươi lên khi nhìn thấy tác phẩm của mình.
Cuối cùng khi đồng hồ điểm 12 giờ trưa thì cả hai người đều vui vẻ ngồi trong phòng khách ăn chung với nhau cái món xúp thập cẩm màu đen đen gồm toàn những thứ cháy dở đó.
Xong bữa ăn, giống như mọi khi nàng lại pha hai ly cà phê. Bày bánh ngọt lên bàn xa lông, nàng lại ngồi ngả đầu bên vai anh. Cả hai cùng im lặng. Thỉnh thoảng họ nhìn nhau lúng túng...Dường như anh đang lẩn tránh ánh mắt của nàng cũng như cố tránh nói về câu chuyện vừa qua. Anh cố tình không nhắc đến. Còn nàng thì chỉ biết im lặng. Nàng sẽ khóc nữa nếu họ lại tiếp tục câu chuyện dở dang ban nãy. “Thôi thì phó mặc cho Chúa” Giờ đây nàng chỉ cần được ngả người trong vòng tay của anh là đủ lắm rồi.
Anh lên tiếng, giọng cố làm vui vẻ :
- Em còn quên món qùa cho anh phải không cô bé ? Cái radio nào đó ?
Nàng nhớ đến cái máy cattset cùng những băng nhạc tiền chiến mà nàng mới mua. Nàng hỏi anh :
- Ôi đúng rồi. Thế mà em quên đi mất món qùa cho anh. Nhưng em sẽ không cho anh nghe radio vào lúc này đâu vì biết rằng anh sẽ cắm đầu vào những tin tức chiến sự mất. Bây giờ chúng ta nghe nhạc nhé vì em có mua rất nhiều cuốn băng nhạc. Lọai nhạc tiền chiến mà anh thích đó.
Anh gật đầu và nàng mau mắn đem cái máy nghe nhạc nhỏ màu bạc xinh xắn ra. Được nằm trong lòng anh để nghe những bản nhạc ưa thích cũng khiến nàng vơi đi được ít nhiều nỗi buồn. Nàng lựa chọn một cuốn băng nhét vào và bấm máy. Tiếng hát Khánh Ly và những lời ca bất hủ của Trịnh Công Sơn vang lên :
"Nghìn trùng xa cách, người đã đi rồi. Còn gì đâu nữa, mà khóc với cười..."
Anh thốt lên bất ngờ :
- Ôi, lại là những bản nhạc ưa thích của anh. Tuy anh mới chỉ nghe chúng khi đóng quân ở khách sạn Dòng Sông Xanh nhưng anh đã thích nhưng giai điệu của tay nhạc sĩ họ Trịnh này qua tiếng hát của Khánh Ly...
- Em cũng rất thích những bản nhạc này. Những bản nhạc buồn...Nàng nói và thấy muốn khóc.
“Mời người lên xe, về miền qúa khứ....”
Buổi trưa bên ngoài yên tĩnh. Chẳng có lấy một tiếng động xe cộ. Cũng không có tiếng rao vặt rất đỗi thông thường vào những giấc trưa oi ả. Bốn bề chỉ là sự tĩnh lặng yên ắng. Trong căn phòng tối mò vì đóng cửa kín mít, họ ngồi bên nhau để thả hồn vào tiếng nhạc đang phát ra từ cái cát sét. Những giai điệu buồn, du dương.... Được tựa đầu vào đôi vai gầy và ở trong vòng tay rắn chắc của anh, nàng quên đi hết mọi điều mà trước đó nàng còn khiếp đảm khi nghĩ đến. Nàng ngả đầu vào lòng anh và nhắm mắt lim dim với một cảm giác thật an toàn, hạnh phúc...
Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Đang lơ mơ trong lòng anh, nàng thoắt ngồi bật dậy nghe ngóng. Tiếng gõ cửa lúc đầu thì dè dặt nhưng càng lúc càng mạnh dần cùng với tiếng gọi léo nhéo của một giọng đàn bà phía ngoài cửa. Nàng tắt máy và vội vàng đẩy anh vào phòng ngủ . Nàng nói nhanh với anh trước khi đóng chặt cửa phòng :
- Có lẽ bà bạn hàng xóm nào đó của em đến chơi. Và những người khách này nếu không ra mở cửa để tống họ về thì chắc họ sẽ réo gọi cho đến chiều tối mất.
Nàng mở cửa và nhìn thấy khuôn mặt bóng nhẫy nung núc mỡ của bà B. một bà hàng xóm ngay sát cạnh nhà. Khuôn mặt mừng rỡ cùng một tiếng kêu thất thanh của bà ta vang lên trong khu cư xá vắng lặng :
- Ôi. Em Xuân. Chị B, đây...
Nàng chưa kịp nghĩ ra điều gì để tống biệt bà hàng xóm phì nộn này đi thì bà ta đã ôm chặt lấy nàng. Kèm theo đó là những tiếng nói mừng rỡ tuôn ra như pháo nổ giòn tan :
- Ôi, gặp được em chị mừng qúa. Chị tưởng rằng khi tản cư về sớm như thế này sẽ không gặp được ai. Không ngờ em đã trở về trước rồi. Chị biết điều này là do chú Năm Khương nói khi gặp chú ấy. Chị vội chạy ngay sang đây sau khi chỉ kịp vứt đồ đạc vào nhà...Ôi chị mừng qúa...Chị em mình được gặp nhau rồi. Thế là những ngày vui vẻ đã trở lại khu gia binh này rồi em ơi.
Chỉ một cái đẩy hông nhẹ nhàng của bà B đã khiến cho nàng và bà ta đã ở ngay trong phòng khách. Bà ta nắm chặt lấy nàng bằng đôi bàn tay tròn trĩnh ngắn ngủi trong khi tiếp tục tuôn ra như pháo :
- Ôi thật tuyệt khi nhà em vẫn nguyên vẹn giống như bên nhà chị. Vậy là nhà của chị em mình đã không bị những tên Việt Cộng ghé vào khi chúng chiếm nơi đây. Nghe chú NK nói nhà chú ấy tiêu tùng hết cả vì trúng đạn pháo của Vc.
Bà ta nhìn thấy hai ly cà phê uống dở cùng với bánh trái còn đang để la liệt trên bàn. Trong khi nàng còn lúng túng chưa biết nói sao thì bà ta đã mau mắn nháy mắt với nàng và nói :
- Em đang có khách phải không ? Ô là lá....Có phải cái anh chàng sĩ quan chỉ huy đám lính ở đây không ? Nghe chú NK nói anh ta đến thăm em ngay khi em mới trở về. Chị đã nhìn thấy anh ta rồi khi lên trình diện ở ban chỉ huy. Trông anh ta thật oai phong và cũng đẹp trai nữa...Có lẽ anh ta đã ....
Nàng thấy phải lên tiếng để cắt bớt lời của bà bạn phì nộn và lắm lời này :
- Thôi được rồi. Chị cũng phải cho em thở và nói với chứ vì từ lúc gặp chị tới giờ em chưa nói được câu nào cả....
Bà Béo cười hề hề và buông tay nàng ra : “Ôi chị mừng quá nên....”
- Không sao cả. Em cũng mừng khi thấy chị đã trở về...Nàng nói và ngạc nhiên thấy mình cũng vui vui khi nhìn thấy trở lại khuôn mặt béo nung núc và luôn vui tươi của bà Béo này. Bà láng giềng béo tốt này của nàng, vợ của một tay thượng sĩ đã tử trận tuy chỉ là một mụ thợ may lắm mồm và hơi ngu ngơ nhưng thật tình đó lại là một người bạn thân của nàng. Tuy nàng không bao giờ nói ra hay thừa nhận điều đó nhưng trong thâm tâm nàng cũng phải nhìn thấy ở người đàn bà thất học và góa chồng này những điều đỡ xấu hơn những người đàn bà, vợ của ông tướng tá khác ở khu nhà này. Qủa thực là khi đang tản cư bên nhà chồng, nếu buộc phải nhớ đến một người láng giềng nào đó thì nàng chỉ nhớ đến bà bạn mập mạp này mà thôi.
Nàng cũng thấy vui vui vì gặp lại được một người bạn như bà B. này. Chỉ có điều là bà ta tỏ ra mừng rỡ quá và tiếng nói cũng lớn qúa. Chắc anh đang ở trong phòng ngủ kia cũng phải giật mình khi nghe tiếng la thất thanh của bà ta khi mừng rỡ gặp lại nàng.
Bà Béo lại tiếp tục nói láu táu :
- Em biết còn có ai ở cư xá của mình trở về nữa không ? Chính là bà T., cái bà cố trung tá nhà ở xéo tiệm may NK đó. Cái bà chuyên bận đồ tang...
Nàng lè lưỡi và làm bộ sợ hãi lắm :
- Có phải cái bà đã khiến cho em thấy sợ vì lúc nào cũng khoác trên người bộ đồ đen không ? Cái bà mà chị gọi là bà góa phụ đen đó.
- Chính là bà đó. Bả cũng khiến chị sợ phải mặc mãi cái bộ đồ đen thui đó. Đấy chưa kể là mặt con mẹ đó cũng khó đăm đăm giống như bộ đồ đen mụ ta mặc trên người. Mụ ta mới về sáng nay cùng lúc với chị. Thực ra chị cũng chưa muốn về đâu, vì nghe nói Vici vẫn còn lẩn quất quanh khu vực này. Nhưng chị chẳng thể sống nhờ mãi ở nhà bà con ở trong thành phố, mà ra ngoài sống thì không còn tiền nữa nên mới phải liều bò về nhà đấy chứ. Thế chỗ em tản cư có được không mà sao về sớm vậy ?
Nàng phì cười khi nhớ đến cảnh sống ở nhà chồng trong thời gian tản cư. Nàng nói :
- Em cũng liều như chị thôi. Em phải trở về vì chịu không nổi nơi mình đã tản cư đến...
- Ấy thế mà lão NK nói mấy chị em mình là những người phụ nữ dũng cảm nhất khi dám trở về đây trong lúc này. À em biết sao không ? Thấy chị về, chú NK nói đây là một điều trùng hợp may mắn khi bỗng nhiên chỉ có ba bà góa chồng trở về khu gia binh này đầu tiên. Cứ như thể ba cái bà này chẳng còn sợ Việt Cộng nữa khi chồng họ đã bị Việt Cộng giết chết rồi vậy. Điều này chứng tỏ rằng Việt Cộng đã bị đánh đuổi khỏi nơi đây khi những người goá phụ đơn độc trở về. Chính vì lý do đó mà sáng nay, lão NK nói sẽ gọi đám nhà báo bên Tâm lý chiến đến đây để đăng tin về ba chị em mình đấy. Đó là việc có ba bà góa “Tiết Liệt Trung Trinh”” Hay là “Quyết Liệt Trung Trinh” gì đó mà chị quên mất rồi, đã trở về đây để đối đầu với những tên tàn quân hung ác của Việt Cộng ở nơi này. Cái lão đó còn nói rằng...
Nàng bật cười vì ý nghĩ ngồ ngộ. “ Đúng là sự trùng hợp ngẫu nhiên khi cả khu cư xá sĩ quan nhộn nhịp đông đúc ngày nào lại chỉ có ba người đàn bà, lại là ba bà vợ góa sĩ quan hồi cư về sớm nhất. Và cái gã NK này thật láu cá khi đã nghĩ đến lý do ngẫu nhiên đó để tuyên truyền. ” Nhưng gã đó không biết rằng nàng chúa ghét những trò nhăng nhít trên báo như thế. Hơn nữa lúc này nàng còn có một vị khách đặc biệt. Chính là một trong những tàn quân Việt Cộng. Nàng xua tay nói :
- Thôi. Thôi. Em không đồng ý để lão gọi mấy tay nhà báo đến đâu đấy. Em sẽ đuổi cổ bọn đó lẫn cả lão NK dở hơi đi ngay lập tức nếu lão làm như vậy. Chị cũng nên làm như vậy đi.
Bà Béo nhìn nàng giây lát. Có lẽ bà ta cũng tiếc rẻ lắm khi mất đi cái dịp may được xuất hiện trên nhật trình. Bà ta xìu giọng xuống nói theo nàng :
- Ừ thì chị cũng nghe lời em. Nhưng nghe nói lão đã hẹn với cái đám ký giả đó chiều nay đến nhà em đây để chụp hình và phỏng vấn chị em mình rồi. Có cả bà cố trung tá...
Nàng giật bắn mình khi nghe bà Béo nói vậy. Lúc này thì nàng không thể dây dưa vào những chuyện um sùm như vậy vì nhà nàng không thể cho ai đến được. Nàng tức giận la lên, giọng lạc hẳn đi :
- Lạy Chúa. Lão Năm Khương có quyền gì mà lại làm việc đó trong khi chưa hỏi xem em có đồng ý không ? Hơn nữa lão cũng chẳng hỏi em lấy một tiếng khi đem nhà của em ra cho cái đám nhà báo đó đến chụp hình. Chắc chị đồng ý như vậy rồi phải không ?
Bà Béo xấu hổ gật đầu. Bà ta gượng gạo nói như kẻ có lỗi :
- Thật tình thì chị cũng thích được bọn họ chụp hình và phỏng vấn mình lắm. Chẳng mấy khi có được dịp cho cả nước biết đến...Nhưng nếu em không muốn...
- Chắc chắn là tôi không muốn rồi. Nàng nói mà cảm thấy muốn cào những móng tay sắc nhọn của mình vào khuôn mặt béo phị của bà bạn láng giềng kia cho mỡ tuôn ra lênh láng._ Tôi chỉ muốn các người để yên cho tôi thôi. Còn chị muốn được chụp hình, muốn được cả nước biết thì chị về nhà chị mà chụp hình, mà phỏng vấn. Can cớ gì các bà các ông lại mò vào nhà tôi để làm cái việc rỗi hơi đó mà không hỏi tôi có đồng ý hay không ?
- Tại vì...vì ông NK nói nhà chị nhỏ và xập xệ qúa. Còn nhà bà cố trung tá thì bị cháy...Chỉ còn nhà của em là nguyên...nguyên vẹn nên ông ta với bà trung tá, và cả...cả chị nữa mới nghĩ đến nhà của em....và chính ông NK bảo chiều nay cứ hẹn ở nhà em. Chị nghe nói vậy chị tưởng ông ấy đã hỏi em rồi chứ.
Nàng điên cả tiết lên. Cơn giận bốc lên đầu làm nàng chóng cả mặt. Nàng nguyền rủa cả cái gã NK dở dở ương ương với cái ý nghĩ ngu ngốc của lão. Nàng rủa xả thẳng vào mặt cái bà bạn Béo phị đang đờ người ra chịu trận :
- Chị đi ngay sang nhà lão NK dở hơi và nhà cái con mụ goá đen hắc ám đó và bảo họ thôi ngay cái trò rỗi hơi đó ngay. Nếu không thì chiều nay tôi sẽ cho lão NK và con mụ goá đen đó cùng với tất cả những tên nhà báo nào đó vài chậu nước rửa chén khi bọn chúng mò đến đây đấy. Tôi sẽ cho chúng nó biết thế nào là một bà qủa phụ :”Tiết Liệt Trung Trinh”. Tôi sẽ cho cả bọn chúng nó....
Nàng suýt nữa phang ra cả mấy câu chửi thề mà thỉnh thoảng trong cơn nóng giận, nàng thường hay bất ngờ xổ ra. Nhưng nàng chợt im bặt khi nhớ đến vị khách đặc biệt của mình còn đang ở trong phòng ngủ. Và hẳn anh sẽ nghe thấy những câu xổ Nho mà nàng tuôn ra. Anh ấy đã nghe nàng chửi thề một lần rồi, và đến mấy ngày sau nàng còn xấu hổ vì đã vung ra những câu đó.
Bà Béo đứng đờ người đi khi nhìn nàng sợ hãi. Bà ta biết rõ nàng không phải là một qúi bà hiền lành nhu mì như vẻ bề ngoài. Là hàng xóm ngay sát vách, trước đây bà ta đã chứng kiến nhiều lần những cơn giận bốc hoả điên cuồng của nàng đối với ông chồng tội nghiệp của nàng, khi ông ấy còn chưa đền nợ nước. Nhưng bà ta không ngờ chỉ vì một chuyện nhỏ này đã khiến nàng lên cơn thịnh nộ đến như vậy. Như một người có lỗi, bà ta đứng nghệt mặt ra với đôi mắt như rướm lệ.
- Nhưng biết làm sao bây giờ. Sáng nay chị thấy lão NK đã đạp xe lên Nha Tâm lý chiến để lo vụ này rồi. Nghe nói có cả quay phim nữa...
Điên tiết lên nàng thét vào cái mặt béo phị đang nước mắt lưng tròng kia :
- Tôi không biết. Chị làm gì thì mặc xác chị.Tôi đã nói không là không. Mà nếu mấy người cố tình đến đóng phim ở nhà tôi chiều nay thì không phải vài chậu nước rửa chén đâu. Tôi sẽ xách cây súng của chồng tôi ra đấy...
Đột nhiên có tiếng xe hơi đậu ngay trước cửa nhà của nàng. Tiếng giày đinh nện trên con đường rải sỏi ngoài vườn rồi viên sĩ quan xuất hiện ở cửa với nụ cười tươi rói. Anh ta gật đầu chào bà Béo và vui vẻ nói với nàng :
- Tôi đi qua đây thì thấy nhà bà mở cửa nên ghé vào một chút. Tôi chỉ định....
Anh ta chợt khựng ngay lại khi thấy vẻ mặt còn hầm hầm của nàng. Liếc nhìn thấy vẻ lúng túng của bà Béo, anh ta nghiêm giọng hỏi :
- Có chuyện gì chăng ? Có thể tôi đến không đúng lúc...
Bà Béo lúng túng không biết trả lời sao, cứ hết lấm lét nhìn nàng rồi lại nhìn viên sĩ quan. Còn nàng đang ở trong tình trạng bực bội đã định không trả lời viên sĩ quan, nhưng đột nhiên nàng nghĩ rằng có thể anh ta sẽ giúp được nàng chăng ? Nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại và lên tiếng, giọng nói vẫn không giấu nổi vẻ bực tức :
- Thật may là có ông đến đúng lúc. Bà đây là bà B, hàng xóm nhà tôi mới tản cư về. Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà bà ta cùng với cái bà cố trung tá phu nhân cũng mới tản cư về, đã cùng với ông NK bàn bạc để mời đám nhà báo đến quay phim chụp hình gì đó. Các ông bà ấy muốn làm đào kép cho một bộ phim về các bà góa phụ dũng cảm dám trở về nhà sớm nhất để đối đầu với Vici. Tôi cũng mặc kệ mấy người đó muốn đóng phim gì cũng được. Nhưng họ lại ấn cho tôi một vai bà goá dũng cảm đó mà chẳng thèm hỏi tôi lấy một tiếng. Họ còn quá thể đến mức lấy luôn nhà tôi để làm phim trường cho cái bộ phim dở hơi ấy mà không hỏi tôi có bằng lòng hay không ? Tôi bảo bà B này đi nói ông NK ngưng ngay cái vai diễn của tôi, cũng như căn nhà này không phải để đóng phim thì bà này nói mọi thứ đã hẹn trước rồi không thể thoái lui được nữa. Đến nước đó chắc tôi phải lấy cây súng ngắn của chồng tôi, không phải để dọa mấy tên Vici mà để doạ mấy vị nhà báo cùng mấy vị đào kép dở hơi đó. Hoặc tôi phải đóng cửa nhà và biến đi đâu chiều nay mất thôi.
Viên sĩ quan bật cười. Nhìn vẻ mặt của nàng dường như anh ta đang cố nén để không cười phá lên. Rồi bằng giọng vui vẻ, anh ta hỏi :
- Nhưng có chắc chắn là họ đã hẹn với mấy ông nhà báo đó chưa ?
Nàng không trả lời và đưa mắt liếc xéo sang bà béo. Bà bạn phì nộn rưng rưng nước mắt gật đầu .
Vẫn nụ cười như vậy, viên sĩ quan quay qua hỏi nàng :
- Bà có chắc là bà không muốn tiếp xúc với mấy ông nhà báo không ? Dầu sao thì đây cũng là một cơ hội để cho cả nước biết đến lòng anh dũng của các bà qủa..qủa....
Anh ta ngưng bặt trước cái nhìn xéo lạnh như tiền của nàng. Hồi còn ở nhà ông anh Cả nàng thường nói đùa rằng mỗi khi nàng giận lên không nói năng gì mà chỉ cần liếc xéo ai đó với đôi mắt hơi xếch của nàng, cái liếc xéo đó như một lưỡi dao lam thì người đó sẽ cảm thấy như bị rách mặt vậy. Ong chồng quá cố của nàng trước đây cũng phải công nhận điều này. Bây giờ thì có lẽ viên sĩ quan cũng bị rát mặt về cái nhìn đó nên anh ta ngưng cái giọng đùa cợt lại ngay. Chắc hẳn vẻ mặt của nàng khiến cho viên sĩ quan biết rằng chuyện này rất quan trọng với nàng. Ngưng lại giây lát như để lấy lại tinh thần, viên sĩ quan nói với nàng bằng cái giọng tự tin của anh ta :
- Nếu vậy thì không có gì bà phải lo lắng cả. Tôi sẽ đứng ra giải quyết vấn đề này một cách ổn thoả và tốt đẹp nhất theo ý bà được không ?
Nàng vội vàng thay đổi thái độ, vội vã hỏi :
- Ông có chắc ngăn cản bọn họ được không ? Chuyện này rất...quan trọng đối với tôi nên ông đừng đùa đấy ?
- Chắc chắn. Vì bà nói chuyện này quan trọng với bà thì tôi sẽ càng hết sức cố gắng để hoàn thành việc đưa mấy tay nhà báo ấy đi chỗ khác chơi. Nhưng bà phải bỏ ý định đóng cửa nhà và đi đâu đó đi vì chiều nay tôi sẽ còn phải ghé chơi nhà bà để báo kết qủa công việc nữa chứ.
Nàng lập tức vui mừng ra mặt.
- Tôi đã nghĩ đến ông và chỉ có ông mới giải quyết được cái việc ngớ ngẩn của mấy ông bà rảnh chuyện này bày ra. Nhưng ông sẽ giải quyết chúng bằng cách nào đây ?
Viên sĩ quan ậm ờ đáp :
- À thì cứ cho đây là bí mật Quốc Gia đi. Nhưng bà cứ tin tưởng vào tôi. Tôi có thể lấy danh dự một sĩ quan để đảm bảo rằng chiều nay sẽ không có một ông nhà báo nào bén mảng đến nhà bà. Tôi sẽ đến báo cho bà biết trước để bà yên tâm.
Nhìn vẻ mặt bà Béo cũng giãn ra vì mừng rỡ, nàng cũng hơi hối hận khi đã to tiếng với bà bạn gà tồ của mình. Nàng vui vẻ nói :
- Ôi vậy thì còn gì bằng. Bây giờ mời ông một ly cà phê và một chút bánh nhé ? Nhân tiện cũng giới thiệu cho ông làm quen với một người bạn thân của tôi. Bà B. Nhà bà ấy sát vách nhà tôi và cũng ở trong hoàn cảnh tương tự như tôi.
Trong khi bà Béo ngơ ngẩn đứng cười thì viên sĩ quan cúi đầu chào lịch sự. Có vẻ như anh ta rất muốn ngồi lại chơi, nhưng vì có bà Béo đã làm cho anh ta không còn ý định đó nữa. Anh ta đội cái nón kêpi lên và nói :
- Thật tiếc là tôi không có thời gian. Bây giờ tôi xin phép được rút lui. Tạm biệt và hẹn buổi chiều.
Bà Béo nhìn theo anh chàng nọ mãi cho đến khi anh ta lên xe và mất hút sau dãy phố. Quay trở lại bà ta hổn hển nói :
- Ái chà chà. Một anh chàng sĩ quan bảnh trai và oai hùng như thế thì qủa là xứng đáng với em. Em thật là có phước...
Nàng giật mình. Giọng nói oang oang của bà ta chắc chắn Người – Khách – Lạ của nàng sẽ nghe thấy hết. Cái mụ gà tồ này hiểu lầm nên nói bậy. Nàng vội vã gạt ngang và nói với bà ta, giọng nàng cố nói lớn lên :
- Chị chỉ nghĩ bậy bạ. Em chẳng hề có chút tình ý gì với anh ta cả. Với lại đấy không phải là mẫu người của em đâu.
- Em nói thật không đấy ? Có thể em không có nhưng anh ta thì có đấy. Chị cũng là đàn bà nên chị biết rõ điều đó khi thấy ánh mắt của anh ta nhìn em. Với lại chị tưởng anh ta mới ở đây ra vì trên bàn có hai ly cà phê. Chị tưởng em đang có khách chứ ? .
Nàng lại giật mình thêm một lần nữa. Cái mụ gà tồ này cũng không tồ chút nào. Đúng thật là trên bàn có hai ly cà phê uống dở, bánh kẹo bày la liệt. Thậm chí có cả cái gạt tàn thuốc lá nằm chình ình giữa bàn, và trong đó rất nhiều mẩu đầu lọc...
Nàng cười ỡm ờ mà không lên tiếng. Nàng phải suy tính xem trả lời sao đây, vì dù sao nhà bà Béo này cũng ở ngay sát vách nhà nàng.
Bà Béo bỗng xề đến gần nàng và hỏi thì thào :
- Em nói là em không chịu cái anh chàng sĩ quan vừa rồi thật chứ ?
Nhìn vẻ mặt căng thẳng và ánh mắt long lên của bà Béo nhìn nàng khi chờ đợi câu trả lời. Nàng mau chóng hiểu ra mọi chuyện. À ra là bà bạn của nàng đã thích mê tơi anh chàng sĩ quan này rồi. Một ý nghĩ hiện nhanh trong đầu nàng. Như vậy thì nàng có thể giải thoát cho mình cái tình trạng khó khăn khi bị bà Béo này để ý, vì bà ta là một người rỗng ruột lại hay hở mồm. Nàng liền bắt đầu bằng giọng nói úp úp mở mở :
- Em có người khác rồi. Và sáng nay anh ấy đã đến đây. Nhưng chắc chắn người đó không phải là anh chàng sĩ quan vừa rồi đâu. Em đã nói là anh ta không phải mẫu người của em rồi mà...
Nhìn vẻ mặt nung núc thịt của bà Béo dãn ra, nàng nói tiếp với vẻ bí mật :
- Em sẽ giới thiệu anh chàng sĩ quan đó cho chị, với điều kiện là chị không bao giờ được nói về bất cứ điều gì của em. Em quen ai, người ấy là ai thì chị cũng không được tò mò thắc mắc gì hết. Và cũng không được kể cho bất cứ ai. Được chưa ?
- Thế thì còn gì bằng nữa. Nhưng có chắc là em không chịu anh chàng sĩ quan vừa rồi và sẽ giới thiệu cho chị không hay em nói giỡn chơi chị ?
- Chắc chắn là như vậy. Em xin lấy danh dự của một...một vợ sĩ quan ra để thề với chị đấy. Chị tin chưa ?
Lần này thì khuôn mặt bà Béo giãn nở hết cỡ với nụ cười mãn nguyện. Bà ta nắm lấy tay nàng bằng cả hai bàn tay mập tròn của bà và nói :
- Cám ơn em. Em tốt với chị quá.
Nàng thấy tội nghiệp cho bà bạn gà tồ của mình nhưng nếu muốn giữ cho cái miệng luôn lắm lời nhiều chuyện của bà ta bớt lại, muốn giữ an toàn cho Người – Khách – Lạ của mình được an toàn thì không còn cách nào khác. Nàng nói thêm với bà ta, dường như chỉ để đỡ cảm thấy áy náy :
- Nhưng em chỉ giới thiệu chị với anh ta thôi, nghĩa là em nói tốt cho chị thật nhiều. Còn thành hay bại là do chị đấy nhé ?
- Thế là tốt lắm rồi. Chị chỉ cần có người để mình nói chuyện vậy thôi chớ chị biết mình chỉ có nước bại thôi chớ có thành bao giờ đâu ?
Bà Béo cười hề hề, hai cục mỡ hai bên má rung lên bần bật. Đột nhiên bà ta lại ngưng cười, hỏi nàng :
- À nhưng mà ngoài anh ta ra thì khu này làm gì còn người đàn ông nào xứng đáng để đến đây với em nữa đâu. Chẳng lẽ mấy chú lính ngoài kia lại lọt được vào mắt xanh của cô em gái xinh đẹp của chị sao ?
Nàng đứng lên như muốn tống tiễn bà bạn nhiều chuyện. Nàng trả lời bà Béo với giọng nói ỡm ờ :
- Cũng có thể lắm chứ. Vì mấy chú lính đó vẫn vào nhà em xin nước uống hoài. Cũng có thể cả lão NK nữa chứ, vì lão cũng hay lại đây kiểm tra mà. Nhưng em đã thoả thuận với chị là chị không được tò mò vào chuyện của em kia mà....
Bà Béo ngỡ ngàng ra nhìn nàng giây lát, rồi bà ta lật đật đứng lên nói :
- Được rồi. Được rồi. Chị nhớ rồi. Chị về đây và chiều chị sẽ sang chơi với em nhé. Nhưng em đừng quên đã hứa gì với chị đấy nhé ?
Đợi bà Béo vừa ra là nàng đóng chặt cửa và chạy ngay vào phòng ngủ. Anh đang ngồi trên giường với nụ cười trên môi. Nhìn thấy anh, nàng có một cảm giác ấm áp và niềm vui tràn ngập trong lòng. Nàng muốn mệt lả đi vì những chuyện linh tinh của bà Béo, chuyện đám nhà báo và cả chuyện viên sĩ quan nữa. Nhưng giờ đây khi được trở về với niềm hạnh phúc được ở lại bên anh thì mọi chuyện đó đã qua đi. Giờ đây nàng muốn lao vào lòng anh như một đứa trẻ lao vào lòng mẹ.
Nàng vừa cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra vừa nói :
- Thật là quá quắt với những trò khỉ của các ông bà dửng mỡ đó. Anh nghe rồi phải không ? Các ông bà đó thậm chí không hỏi em lấy một tiếng khi muốn mượn căn nhà này để đóng phim, và cả chính em nữa cho một vai diễn ngớ ngẩn trong đó. Một bà góa trong ba bà góa phụ anh dũng dám trở về đối diện với Việt Cộng. Chỉ nội ý nghĩ em phải xuất hiện cùng với hai bà kia trong vai những bà goá chồng đã khiến cho em thấy nổi xung rồi.
Anh đỡ lấy cả thân hình của nàng vào lòng khi nàng nhảy cả lên người anh. Trên người nàng chỉ còn là một cái váy ngủ mỏng tanh màu mỡ gà. Trong ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài chiếu vào, màu áo như lẫn vào làn da trắng mượt mà của nàng. Anh lên tiếng, giọng bông đùa :
- Nhưng kể ra thì đây cũng là một cơ hội được nổi tiếng trong cả nước. Lại còn được phỏng vấn, được quay phim chụp hình nữa.
Nàng đã nằm cuộn tròn trong lòng anh khi nói :
- Anh mà lại còn đùa được như thế à ? Em đang còn bực mình vì những kẻ như lão NK. Một kẻ trâng tráo không thể chịu đựng nổi. Và chiều nay em sẽ cho lão ấy biết tay..
Anh cười nói :
- Kể ra lão NK này cũng đã có một ý nghĩ thật khôn ngoan. Đưa ra hình ảnh của ba bà góa, trong đó có một bà trẻ trung và xinh đẹp như thế này để làm một hình ảnh tuyên truyền. Người ta sẽ chú ý đến cô nàng xinh đẹp này nhiều hơn là chuyện các bà góa đã anh dũng đối đầu với Việt Cộng như thế nào. Nếu cô ta xuất hiện với bộ đồ này thay vì bộ đồ đen của một góa phụ thì hiệu qủa sẽ thật là....
Anh phải kêu lên vì những cái ngắt véo đích đáng vào người mà nàng đã dành cho anh. Một ý nghĩ vui vui xuất hiện trong đầu khi nàng vừa cười vừa nói :
- Nhưng trong câu chuyện này cũng có chút sự thật. Bà goá trẻ tuổi nhất và cũng ...xinh đẹp nhất đã đối đầu với những tên tàn quân Vici bằng cách yêu một anh chàng đó. Và giờ đây thì bà ta đang đối đầu dữ dội với hắn đây.
Nàng nói và ôm ghì lấy anh hôn tới tấp. Anh cũng đáp trả thật âu yếm. Nhưng nàng khựng lại vì cảm thấy có cái gì vương vướng trong người anh. Thì ra đó là khẩu súng anh giắt ở trong lưng quần. Anh lúng túnglấy nó ra và để xuống bàn trang điểm. Nàng vội vàng nói lớn lên :
- À nhìn thấy cây súng em mới nhớ ra rồi. Anh phải cho em mượn cây súng của anh và dạy cho em cách sử dụng đấy. Nếu chiều nay, anh chàng sĩ quan kia không tống cổ được mấy ông nhà báo đó thì em sẽ đem cây súng đó ra hù dọa một chút để tống tiễn các ông nhiều chuyện đó đi chỗ khác chơi. Em sẽ chĩa cây súng đó vào tận mặt các ông ấy và cả lão NK nữa, rồi làm bộ như sắp bóp cò đến nơi. Chắc cái cảnh đó vui lắm nhỉ? Nhất là đối với lão NK. Em phải khiến cho lão đó mất vía khi biết thế nào là cơn tam bành của một bà góa phụ anh dũng. Biết đâu đấy ? Có thể vì nỗi đau thương vì mất chồng, vì căm thù CS mà bà goá phụ ấy dám bóp cò lắm chứ chẳng phải không đâu....
Nàng bật cười như nhìn đang nhìn thấy cái cảnh đó hiện ra trước mắt khiến anh cũng cười theo. Nàng nhìn thấy nụ cười anh trông rất đẹp, đôi mắt anh long lanh khi nhìn nàng. Nhưng giọng nói của anh thì không được vui như vậy :
- Nhưng anh tin chắc là em sẽ không phải dùng đến nó chiều nay đâu. Em còn có một người giúp em việc này tốt hơn nhiều là dùng khẩu súng hay những chậu nước rửa chén. Đó là viên sĩ quan chỉ huy đám lính ở đây. Chắc chắn là anh ta làm công việc xua đuổi đám người đó tốt hơn em nhiều. Anh ta có một cái miệng dẻo quẹo...
- À nhắc đến anh chàng sĩ quan này em mới nhớ. Anh ta đã có một người đẹp ái mộ rồi đó. Anh nghe bà Béo nói không ? Nàng nhại giọng bà Béo : “ôi, anh chàng đẹp trai và oai phong quá. Em nhớ là đã hứa giới thiệu anh ấy với chị rồi đấy ? Em phải giúp chị đấy nhá.” Anh đã thấy bà B. đó chưa ? Bà ấy mập và riêng phần mỡ thì có đến cả tạ, nhưng đó lại là một người bạn chân thật nhất của em. Và em sẽ hết lòng để giúp cho bà bạn tội nghiệp của mình....
Anh vuốt tóc nàng khi cười nói, giọng khôi hài:
- Nhưng cái bà bạn của em cũng nói :“Chị là đàn bà chị biết rõ khi thấy ánh mắt anh ta nhìn em say đắm....” Đó là bà ấy nói về ánh mắt của anh chàng sĩ quan nhìn em đấy. Thế là giờ đây anh đã có một tay tình địch nặng ký. Một đại úy chỉ huy TQLC đẹp trai và lịch thiệp .
Nàng tinh nghịch nói :
- Như vậy thì anh mới biết người yêu của anh cũng có giá lắm chứ bộ. Và nếu anh không biết khéo giữ thì có ngày anh sẽ hối hận lắm chứ ? Nếu chỉ nói về khoản tán tỉnh phụ nữ thì các anh chàng sĩ quan Sài Gòn ăn đứt những các anh chàng sĩ quan Việt Cộng rồi. Họ rất lịch sự và galăng với phụ nữ.....
- Đúng vậy. Kể ra thì có một tay tình địch cũng vui vui... Một sĩ quan quân đội NDVN và một sĩ quan Quân Lực VNCH đều cùng nhằm vào một qúi bà xinh đẹp. Không biết khi nào sẽ có một cuộc đấu súng để giành được người đẹp đây ? Trong khi ngài sĩ quan TQLC lại đang có quá nhiều ưu thế với cả một đội quân thì anh chàng Việt Cộng lại có vẻ kém thế hơn nhiều khi anh ta đang phải đơn độc một mình. Nhưng nếu có một cuộc quyết đấu một mất một còn như thế thì anh chàng Việt Cộng rất sẵn sàng và còn rất, rất mừng nữa kìa..
Nàng âu yếm nhìn anh khi cười nói :
- Anh chàng Vici đó không cần phải đấu súng với ai cả vì anh ta đã chiếm được người đẹp rồi. Chẳng tốn một viên đạn nào thì người đẹp đó đã thuộc về anh ta cả thể xác lẫn tinh thần.
Nàng nhìn anh rồi tinh nghịch nói thêm :Nhưng kể ra thì em cũng thích có một kẻ thứ ba nữa. Tuy kẻ ấy chỉ là xuất hiện cho có mặt thôi nhưng sẽ khiến cho kẻ trước đó thấy mình là người may mắn chứ ? Anh ta sẽ không còn hăng hái đi đâu nữa mà phải ở lại để canh giữ báu vật chứ.
Anh có vẻ không thích câu nói đùa của nàng, khi anh sa sầm mặt xuống nói :
- Em có vẻ thích cho anh biết có thêm một tay tình địch nữa lắm, nhất là đó lại là tên sĩ quan.....
Nàng nhổm người dậy trong lòng anh vừa bẹo má anh vừa cười nói:
- Phải, em đã cố tình làm như vậy. Vì thứ nhất là em không hề thích gì anh ta cả. Anh ta không phải là mẫu người của em. Đó là sự thực. Điều thứ hai nữa quan trọng hơn là để cho cái kẻ luôn đóng vai Người-Khách-Lạ ấy chú ý đến em nhiều hơn, quan tâm đến em nhiều hơn những lý tưởng cao cả của người ấy. Và để cho người ấy...yêu em nhiều hơn nữa.
- Anh hiểu, nhưng sẽ chẳng có gì thú vị trong cuộc tình tay ba này. Bởi vì nhân vật này đã đi xa hơn vai trò của một người thứ ba trong cuộc tình này.
- Anh nói gì em không hiểu ? Nàng thấy hoang mang khi nghe giọng nói u uất của anh. Nhìn nét mặt u ám của anh khiến nàng càng thêm chột dạ. Anh chàng này dễ nổi cơn tự ái như một đứa trẻ. Và nàng hôí hận là đã đi qúa đà trong lúc cao hứng giỡn đùa.
Anh im lặng thật lâu, bàn tay hờ hững buông những lọn tóc của nàng ra khi anh nói, giọng trang nghiêm :
- Đáng tiếc bởi vì hắn sẽ không có cơ hội trở thành một kẻ tình địch của anh trong một cuộc tình tay ba này được. Vì hắn đang là một kẻ thù không đợi trời chung của anh. Bàn tay của kẻ đó đã nhuốm máu bao nhiêu đồng đội của anh. Trong đầu anh chỉ có một nung nấu một ý nghĩ rằng anh phải giết chết hắn bằng được. Anh sẽ phải giết chết hắn, nhưng không phải như một kẻ tình địch, vì như vậy sẽ làm bẩn cây súng của anh đi. Anh sẽ giết chết hắn như giết chết một kẻ thù của nhân dân và để báo thù cho các đồng đội đã ngã xuống của anh. Sẽ không còn lâu đâu...
- Ôi lạy Chúa. Đừng anh....Nàng thốt lên và trong lòng hối hận vì đã đem viên sĩ quan ra để đùa giỡn.
- Không được. Anh đã thề làm điều đó trên vong linh các đồng đội, khi những tiếng súng AK đơn độc ở phía bờ sông bị đột ngột cắt đứt mỗi đêm. Anh đã thề phải làm điều đó trên cái mạng của anh rồi. Đây là một công việc Cách Mạng chứ không phải là chuyện tình cảm. Lại càng không thể là chuyện tình địch được.... Nhưng việc này đâu có liên quan gì tới em....
- Em chỉ không muốn ai phải chết cả. Anh biết em là một con chiên của Chúa và em không bao giờ đồng ý với việc giết người, dù họ là ai đi nữa.
Anh im lặng và cả nàng cũng vậy. Giờ đây nàng đã không còn ở trong lòng anh nữa. Nàng đã ngồi hẳn dậy và cố nhìn thấy vẻ mặt của anh trong căn phòng có ánh sáng lờ mờ chiếu vào. Còn anh thì nhìn bâng quơ ra cửa sổ. Một lát sau anh lên tiếng, mắt vẫn lảng tránh ánh mắt của nàng :
- Anh rất tiếc là không thể theo ý của em được. Anh phải làm điều đó. Như bao kẻ nợ máu phải trả bằng máu, hắn phải trả nợ máu như một tên ác ôn có nhiều nợ máu nhất. Hắn phải trả giá do chính những tội lỗi của hắn đã gây ra. Anh sẽ nhân danh CM, nhân danh những đồng đội của anh để xử tội hắn. Anh sẽ làm việc đó trước khi rời khỏi nơi đây. Kể cả có phải đi vào cõi chết đi nữa thì anh sẽ đem hắn theo. Em biết là khẩu súng của anh chỉ còn hai viên đạn. Anh đã thề là sẽ để dành một viên cho hắn. Viên còn lại sẽ là của anh.
Nàng bật dậy và ôm chầm lấy anh. Nàng ghì thật chặt thân hình gầy gò của anh vào lòng khi nàng nói, giọng thảng thốt run rẩy :
- Đừng làm thế. Em xin anh đừng nghĩ và đừng làm như thế nhé ?
- Em đang van xin cho hắn ư ? À, Phải rồi. Hắn cũng là một kẻ thuộc phe Quốc Gia như em. Hắn cũng là một tên sĩ quan TQLC như chồng em mà. Và em bênh vực cho hắn cũng phải thôi.
- Không. Hoàn toàn không. Em chỉ là...
- À , hay là lương tâm của em cùng với những điều răn dạy của Chúa đã khiến cho em phải cắn rứt khi một kẻ như tên đại úy đó phải đền tội ?
Một cơn đau thắt trong ngực đã khiến nàng mạnh mẽ hẳn lên. Nhìn thẳng vào mắt đen lạnh lùng của anh, nàng nói rõ ràng từng tiếng một :
- Em nói thế không phải vì lương tâm em hay vì Chúa. Và dù Chúa của em không bằng lòng cũng như lương tâm em không muốn điều đó xảy ra nhưng vì anh, em vẫn chấp nhận để anh làm điều đó. Anh hãy giết chết hắn bất cứ lúc nào anh muốn. Em chỉ xin anh đừng nghĩ và đừng làm gì hại đến bản thân mình. Em muốn rụng rời tay chân khi nghe anh thản nhiên nói rằng không còn lâu nữa, anh sẽ rời khỏi đây. Anh rời bỏ nơi đây nghĩa là anh sẽ bỏ em. Anh sẽ lại ra đi để em một mình ở đây. Để em cô độc một mình trên cõi đời này. Không biết em sẽ sống thế nào đây và có sống nổi không khi anh đã ra đi. Em không biết nói như thế nào để anh hiểu tâm trạng em lúc này. Ôi Lạy Chúa. Anh khiến em rớt tim ra ngoài khi thản nhiên nói rằng sẽ để dành cho mình một viên đạn. Khi anh nói như vậy anh có nghĩ tới em không ? Anh có nghĩ rằng rất có thể viên đạn anh tự để dành cho chính mình đó sẽ giết chết hai mạng người. Nó giết anh và sẽ giết chết cả em luôn đấy.
Nàng bật khóc. Trong khi anh ngơ ngẩn ngồi lặng đi. Dường như anh chưa hiểu được sự việc này có nghĩa là như thế nào ? Có thể anh đã đọc nhiều sách, tiểu thuyết, anh biết có người sẵn sàng chết đi khi theo người yêu mình . Nhưng đây là ngoài đời chứ không phải tiểu thuyết. Hơn nữa anh không thể tưởng tượng được có ai trên đời này lại có thể chết vì anh được. Nhất là trong hoàn cảnh hiện tại này. Nàng dù goá chồng nhưng vẫn là một cô gái xinh đẹp, một qúi bà cao sang và sẽ có rất nhiều người đàn ông ở thành phố này theo đuổi. Điển hình như viên sĩ quan chỉ huy ở đây. Trong khi anh chỉ là một tên tàn quân Cộng Sản, đang lẩn trốn trong bóng đêm như một con chuột cống và không biết lúc nào thì sẽ bị phát hiện và bị bắn hạ như một con chuột cống thật sự.
Rất lâu sau đó, trong khi nàng vẫn còn đang cơn thổn thức nghẹn ngào thì anh mới lên tiếng trong khi ôm ngang lưng nàng vuốt ve :
- Em làm cho anh kinh ngạc quá. Hãy bình tĩnh lại đi đã. Nếu em cứ xúc động như thế này thì chúng ta không thể nói chuyện một cách nghiêm chỉnh được đâu ? Nào, nào. Em hãy lau nước mắt và gật đầu một cái cho anh vui đi nào ?
Anh cố cười để làm vui nàng nhưng cái cười gượng gạo lúng túng đó của anh khiến tim nàng như thắt lại. Trong nước mắt nhòa nhạt, nàng gật đầu. Nàng ôm anh , giấu khuôn mặt sau lưng anh khi nàng nói, giọng xúc động :
- Em hiểu những điều anh nói. Nó rất đúng khi em ở ngoài cái cuộc tình này kia. Nhưng em đang ở rất sâu trong đó. Em đang ngạt thở vì nỗi hạnh được ngụp lặn trong cái tình yêu mà anh nói đầy phiêu lưu mạo hiểm này. Có lẽ chính vì luôn có một nỗi phập phồng lo sợ mất đi cái tình yêu của mình , nên em mới càng thấy hạnh phúc nhiều hơn khi được ở bên anh. Em nâng niu qúi trọng từng giây phút bên nhau, cũng như những khoảng khắc hạnh phúc như thế này. Em chưa bao giờ được hưởng những giây phút hạnh phúc đến như vậy. Chỉ một vài ngày ngắn ngủi được ngụp lặn trong tình yêu với anh đã khiến cho trái tim của em như muốn vỡ tung ra vì hạnh phúc. Nó sẽ không chịu đựng nổi nếu cái tình yêu đó đột ngột ra đi. Nó sẽ nổ tung ra mất. Em biết chắc như thế mặc dù chính em cũng không hiểu tại sao...
- Anh rất hiểu em và tâm trạng của em lúc này. Cũng như anh, em đã gặp được một tình yêu thực sự . Một tình yêu mãnh liệt, dữ dội đúng như mong ước. Với tính cách lãng mạng, và một cá tính mạnh mẽ của mình, em đã lao vào cuộc tình đầy phiêu lưu mạo hiểm này với anh một sự cuồng nhiệt sôi nổi và cả liều lĩnh nữa. Có lẽ hoàn cảnh hiện tại lẫn cả cái mạng sống mong manh của anh đã khiến cho em thấy tình yêu này đẹp hơn lên trong trí tưởng tượng phong phú của mình. Như vậy cũng tạm chấp nhận đi. Một cuộc tình cháy bỏng với một anh chàng Việt Cộng đang lẩn trốn, trong lúc chiến tranh lan đến tận cửa căn nhà của mình. Nhưng khi chiến tranh đã lùi xa, anh chàng đó biến mất và tình yêu đẹp đẽ đó sẽ phải chấm hết. Em sẽ phải quên ngay kẻ đó lẫn cuộc tình rồ dại ấy đi để tiếp tục cuộc sống vốn có như trước của mình. Hoặc thỉnh thoảng em sẽ nhớ về anh ta như nhớ về kỷ niệm một cuộc tình nào đó đã xảy ra trong một cơn dông bão. Dữ dội nhưng ngắn ngủi. Tất cả chỉ có thế. Chấm hết. Và như thế cũng là quá đẹp đối với anh rồi. Vì nếu còn sống, ở một nơi xa xôi nào đó, anh cũng sẽ nghĩ đến em và nhớ đến cuộc tình nồng cháy của chúng mình với nụ cười hạnh phúc. Còn suy nghĩ điên rồ như em vừa nói ra thì không thể nào anh chấp nhận được. Đó chỉ là ở trong những câu chuyện tiểu thuyết rẻ tiền mà thôi. Các ông nhà văn phải chế ra cảnh chết chóc như vậy để cho câu chuyện của họ thêm phần lâm ly bi đát. Chẳng có ai lại muốn người yêu đi theo mình vào cõi chết cả. Trừ những ông vua chúa thời xa xưa hay trong các cuốn tiểu thuyết ra. Còn đây là sự thực ngoài đời. Việc anh ra đi thì sớm muộn cũng sẽ đến lúc phải xảy ra thôi. Em đừng có nghĩ quẩn hay định làm liều vì những lý do vô lý như vậy. Có lẽ là em đang ở trong một cơn xúc động thái qúa mà thôi. Anh hy vọng từ nay em đừng nói như vậy nữa. Đừng suy nghĩ đến những điều đen tối đó mà hãy vui vẻ sống trong những ngày ngắn ngủi anh còn ở lại đây.
Nàng rời khỏi vòng tay của anh và cố gắng xoay khuôn mặt của anh lại đối diện với mình. Nàng cố gắng trấn tĩnh bằng cách kềm những giọt nước mắt đừng trào ra khi nói với anh bằng giọng nói bình tĩnh nhất :
- Em nói tất cả những điều đó ra một cách chân thật nhất. Như tự đáy lòng mình vậy. Em cũng biết rằng em nghĩ và làm như vậy là không đúng với em, không đúng với cả anh. Em cũng sẽ khiến cho cả nhà em đau lòng lắm, nhất là bố mẹ của em. Nhưng em sợ mình không thể vượt qua nỗi đau khi bỗng nhiên anh ra đi và vĩnh viễn biến mất trong cuộc đời mình. Điều đó sẽ khiến cho em thấy sợ hãi khi tiếp tục cuộc sống cô độc còn lại của mình.
Nàng cầm lấy tay anh đặt lên ngực mình rồi nói tiếp :
- Anh đã thấy trái tim của em đập lọan xạ khi mới chỉ nghe nói đến sự chia tay. Nếu anh không còn ở bên em nữa thì nó sẽ vỡ tung ra mất. Em cảm thấy yếu em đuối qúa, em không thể chịu đựng được cái khoảng trống vắng lớn lao đè nặng lên trái tim mình khi anh ra đi. Em biết rằng đây là cuộc đời chứ không phải là trong tiểu thuyết. Em cũng đã cố gắng suy nghĩ một cách bình tĩnh và nghĩ rằng anh chỉ như một cuộc tình thoáng qua trong đời. Thậm chí em còn cố tìm ra những điều sai trái ở trong cuộc tình này và cả trong con người của anh nữa. Nhưng em không thể tìm ra điều xấu gì cả ở trong anh lẫn trong tình yêu của anh. Hoặc những điều đó hiện ra với một sự thực khác hẳn. Việc anh là một tên Vici chỉ làm cho em càng cảm thấy phấn khích để yêu anh hơn. Việc anh đang lẩn trốn lại càng làm cho em quyết liệt hơn trong việc bảo vệ tình yêu của mình. Ngay cả khi em biết rằng cuộc tình của chúng ta sẽ không thể bền lâu được, nó cũng mong manh như chính mạng sống của anh thì chỉ khiến cho em càng yêu qúi nó nhiều hơn nữa . Và cũng tuyệt vọng nhiều hơn nữa. Em chỉ muốn buông xuôi khi nghĩ đến cái ngày mà khoảng trống đen tối mênh mông đó bao trùm lên trái tim mình...
Anh vội vàng nắm lấy vai nàng, anh cắt ngang lời nàng khi nói lớn trong lúc anh lắc nàng vai nàng dữ dội :
- Em đừng suy nghĩ và nói ra những ý nghĩ điên rồ như thế có được không ? Em có biết nó sẽ khiến cho anh cảm thấy đau đớn thế nào không ? Ôi, nếu anh biết chỉ vì anh, mà em lại có thể định huỷ hoại cả cuộc đời và tương lai tươi đẹp của mình, thì dù anh có chết đi rồi thì hẳn anh sẽ đau lòng lắm. Dường như nó sẽ giết anh thêm một lần nữa vậy. Còn một điều nữa là nếu em cứ khăng khăng với ý nghĩ ngu ngốc đó thì những ngày còn lại ở đây sẽ là những ngày đau khổ đối với anh. Anh sẽ luôn có ý nghĩ mình là nguyên nhân của mọi tai họa đó. Mình đã trả ơn người đã giúp mình, người đã yêu thương mình một cách tồi tệ đến như vậy. Anh sẽ nguyền rủa mình cho đến khi xuống mồ...Không được. Em phải hứa với anh rằng em sẽ không được suy nghĩ và hành động điên rồ như vậy. Em sẽ phải thề với danh dự một sĩ quan....không. Em phải thề trước Trời Đất, trước Đức Chúa Linh Thiêng của em rằng ...
- Nhưng lời thề như vậy đâu có ý nghĩa gì nữa. Người ta cũng chỉ lấy cái mạng sống của họ ra thề trước Trời Đất, trước các Thánh Thần, và cả ngay trước Chúa nữa để đảm bảo lời thề nếu họ sai lời. Còn anh thì buộc em phải làm một việc chẳng đáng làm. Không lẽ anh muốn em thề rằng tôi sẽ chết nếu tôi vi phạm lời thề chăng? Vì vi phạm lời thề cũng là cái chết. Đằng nào thì cũng đi đến một kết cuộc giống nhau cả. Được, nếu anh muốn em thề thì em sẽ chỉ thề trước Chúa của em mà thôi.
Nàng đột ngột qùi xuống giường và chắp tay lại, mặt ngửng lên cây Thánh Giá treo trên đầu giường và nói, giọng nghiêm trang :”Con xin thề trước Đức Chúa Linh Thiêng là con sẽ chết nếu người đàn ông này bỏ con mà đi. Amen. “
Rõ ràng là anh đã bất ngờ khi không kịp cản nàng lại. Anh ngó sững trong khi nàng làm dấu thánh giá một cách bình tĩnh, thong thả ba lần liên tiếp. Rồi nàng thẳng lưng ngồi yên, cố đựng chịu ánh mắt long lanh dữ dội của anh đang chiếu vào mặt nàng. Nhưng nàng thấy nhẹ nhàng trong lòng khi đã làm xong điều đó.
Anh cuống cuồng đi lại trong căn phòng nhỏ. Anh không tìm ra được lời để nói hay không thể nói thành lời, nhưng rõ ràng là anh đang cực kỳ bối rối trước thái độ cương quyết của nàng. Đột nhiên anh lại bên giường và và qùi xuống dưới chân nàng để nói thật nhẹ nhàng :
- Anh hứa nếu anh ra đi thì không phải ngay ngày mai. Và anh sẽ không ra đi bất ngờ đâu. Anh sẽ báo cho em biết trước để chúng ta cùng chuẩn bị kỹ lưỡng cho chuyến đi này. Anh có một địa chỉ của một người bạn. Anh sẽ đưa nó cho em để em biết là anh không mạo hiểm đâu. Anh ra đi vì có nhiều việc phải làm chứ đâu có đâm đầu vào chỗ chết.
- Anh rời khỏi đây nghĩa là anh bỏ lại em một mình ở lại đây. Nàng lạnh lùng trả lời.
- Nhưng đấy là nhiệm vụ của anh. À, đúng rồi. Anh ra đi nhưng sẽ không xử tội viên sĩ quan như anh đã nói lúc nãy đâu. Anh sẽ để cho hắn sống. Anh sẽ không động đến...
- Anh cứ việc giết chết viên sĩ quan đó nếu anh muốn. Vẫn cái giọng lạnh lùng như thế nàng lên tiếng.
Anh đứng yên ngơ ngẩn nhìn nàng. Trong ánh sáng yếu ớt, anh cố tìm ra một vẻ đùa giỡn hay giả vờ nào đó của nàng. Anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt lầm lỳ đầy cương quyết của nàng khi nàng vừa nói vừa thản nhiên khoanh tay ngồi trên giường.
Im lặng thật lâu rồi anh đi lại ngồi bên nàng. Lấy một hơi thật dài, anh nói với nàng chậm rãi :
- Vậy bây giờ anh phải làm như thế nào thì em mới vừa lòng đây ? Em hãy cho anh biết anh phải làm gì ? Anh sẽ làm theo bất cứ điều gì em muốn. Nhưng có một điều là anh không thể ở lại. Nếu em yêu anh như anh yêu em thì em phải hiểu điều đó cho anh.
Nàng hiểu điều đó vì nàng yêu anh hơn mọi thứ trên đời. Nhưng cũng chính vì vậy mà nàng thấy cơn đau thắt lấy ngực mỗi khi nghĩ đến việc anh ra đi. Việc đó chắc chắn sẽ xảy ra, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nàng lên tiếng giọng nghẹn ngào :
- Nhưng tại sao anh phải ra đi ? Trong khi anh có thể ở lại đây mãi trong ngôi nhà hạnh phúc này, trong tình yêu của người chủ ngôi nhà này. Em đồng ý để anh ra đi đấy nhưng anh phải nói cho em biết tại sao anh phải ra đi ?
Anh xiết chặt lấy nàng trong vòng tay của mình. Và anh trả lời giọng buồn buồn :
- Em phải hiểu cho anh. Anh yêu em nhưng không thể mãi mãi ở trong căn nhà này, trong hoàn cảnh này. Nó sẽ chỉ đem lại nỗi lo sợ cùng sự nguy hiểm cho em. Ngoài ra anh còn là một người lính. Anh phải ra đi để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Và chỉ đến khi anh có thể quay trở về đây trong đoàn quân chiến thắng để giải phóng thành phố này thì anh mới có thể nghĩ đến việc riêng của mình. Chỉ đến lúc đó thì anh mới có thể ở đây và mãi mãi coi nơi này là nhà của mình, nếu em vẫn còn yêu anh. Còn trong hoàn cảnh này thì anh chỉ là một người khách lạ. Dù anh được sống trong vòng tay che chở của em, dù anh được an toàn trong tình yêu của em thì sự thực là anh không thể sống mãi ở trong đó được. Dù ngôi nhà này là nơi an toàn nhất trên thế gian này, cũng như tình yêu của em là điều hạnh phúc nhất mà anh sẽ không bao giờ tìm thấy được ở bất cứ đâu trên thế gian này. Nhưng nếu cứ ở đây, trong bóng đêm này thì mãi mãi tình yêu anh dành cho em sẽ bị bóng đen che phủ. Cũng như tình yêu đẹp đẽ của chúng ta sẽ ở mãi trong bóng đen, trong khi nó phải đẹp rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời. Còn chính con người anh sẽ không còn là anh nữa. Nó chỉ giống như một người Khách Lạ. Vì nơi chốn này bây giờ không phải dành cho anh. Cuộc sống này không phải là cuộc sống của anh. Như một người lính, anh phải rời khỏi nơi đây để trở về với vị trí của anh nơi chiến trận. Anh là một chiến binh nên anh phải trở về nơi chốn của mình. Anh chỉ có thể thoả chí vẫy vùng trong chiến trường khói lửa. Đó mới là cuộc sống của anh. Con người ai cũng phải có một nơi chốn của mình. Ở đó họ có thể sống hết mình với cuộc sống của họ. Và cũng ở nơi đó, họ mới yêu hết mình với tình yêu đích thực của họ được. Cũng như một người đàn ông, anh phải rời khỏi đây để trở lại với chính mình. Anh cần phải mạnh mẽ, can đảm để che chở và bảo vệ em chứ không phải ngược lại. Anh muốn được cầm tay em đứng dưới ánh sáng mặt trời chứ không phải lẩn lút mãi trong bóng đêm này. Anh muốn tình yêu của chúng ta đẹp không phải vì nó ẩn mãi trong bóng đêm đen. Nó phải đẹp hơn nữa khi chúng ta cùng xuất hiện bên nhau ở bất cứ đâu dưới bầu trời trong xanh ngoài kia. Ngược lại thì cho đến chết anh mãi vẫn là một Người - Khách – Lạ ở ngay trong trong ngôi nhà này. Và cả ở trong tình yêu của em nữa....
Vẫn qùi bên nàng, anh cầm lấy cả hai tay nàng và sôi nổi nói tiếp :
- Để anh kể cho em nghe một câu chuyện. Hồi nhỏ anh rất thích nuôi chim cảnh. Anh đã có một con con chim họa mi đẹp tuyệt vời, giọng hót của nó cũng tuyệt vời không kém...Anh làm một cái lồng chim đẹp nhất, anh đi bắt từng con cào cào về cho nó ăn hàng ngày. Anh còn lấy gạo rang trộn với lòng đỏ trứng gà để làm thức ăn cho nó. Anh rất thương yêu và chăm bẵm nó để nó có một cuộc sống tốt đẹp hơn ở trong rừng. Nhưng cha anh, một nhà giáo uyên thâm đã bảo anh rằng : “ Nếu con thực sự yêu thương con chim này, con hãy thả nó trở về với thiên nhiên, đó mới là nơi sống của nó”. Cha anh còn nói là “con đâu biết con chim ấy nó cần gì ? Cái nó muốn không phải là lồng son đẹp đẽ, hay thức ăn đầy đủ. Cái nó muốn là bầu trời tự do ngoài kia, nơi nó được tung cánh bay trên khu rừng xanh bát ngát. Nơi đó nó sẽ đi kiếm ăn từ sáng đến tối, có thể nó sẽ không no đủ như được con nuôi nó bây giờ đâu, nhưng đó là cuộc sống của nó. Nó sẽ có một con chim mái làm bạn tình rồi sẽ đẻ ra những qủa trứng, rồi chúng cùng nhau đi kiếm mồi để nuôi những con chim non mới nở. Đó là cuộc sống mà tạo hóa đã ban cho loài chim mà loài người chúng ta sẽ không thể hiểu được”. Anh đã không nghe lời cha anh. Anh đi lùng mua một con chim mái về để nó làm bạn tình với con chim của anh. Một con chim họa mi mái rất đẹp và hót hay không thua kém con chim của anh. Nhưng cha anh lắc đầu và Người đã vừa cười vừa nói với anh đại ý rằng : “ đừng nói tới một con chim, nếu là một con người như con chẳng hạn, nếu đưa cho con một cô gái đẹp nhất thế giới và nhốt cả hai vào một cái phòng cửa khóa kín mít thì cũng chẳng bao giờ có được một tình yêu đích thực hay một cuộc sống lứa đôi hạnh phúc giữa hai kẻ bị nhốt đó đâu. Chính cái lồng hay căn phòng khóa kín sẽ giết chết tình yêu “. Anh đã không tin những lời cha anh nói để cuối cùng thì anh thấy ông ấy đã có lý. Cả hai con chim yêu qúi đó của anh đều lăn ra chết, trước sau chỉ một vài ngày. Anh kể chuyện này với mục đích đơn giản chỉ để nói rằng chúng ta tưởng đang làm những việc tốt nhất cho người mình yêu nhưng đôi khi kết qủa thì lại ngược lại hoàn toàn. Em có hiểu không ?
- Em hiểu hết những lời anh nói rồi. Nàng nói trong nước mắt lưng tròng. Gục đầu vào lòng anh, nàng để mặc cho nước mắt tuôn chảy. Nàng chẳng hiểu lắm những điều anh nói nhưng nàng biết mình đã thua cuộc. Nàng sẽ không bao giờ còn giữ được người đàn ông này mãi trong cuộc đời mình.
Anh hôn vào mặt nàng, như để lau khô những giòng nước mắt tuôn chảy. Giữ khuôn mặt nàng trong hai tay, nhìn thẳng vào mắt nàng anh nói :
- Bây giờ đến lượt anh hỏi em. Tại sao em cứ đem cái chết của em ra gắn với cái chết của anh vậy. Và có phải anh ra đi để chết đâu. Giả dụ có chết thì đó là cái giá anh phải trả cho những lý tưởng của anh. Đâu có liên quan gì tới em đâu mà lúc nào em cũng muốn chúng ta thành một cặp Romeo và Juliet Việt Nam vậy ? Điều em nghĩ đến nó vô lý, không công bằng và lãng xẹt nữa. Tại sao em không thể quên anh đi, vì dù sao thì anh với em mới chỉ quen biết nhau chỉ có mấy ngày. Tại sao em không thể trở lại sống một cách bình thường như từ trước đến giờ em vẫn sống ?
Nàng cố giấu khuôn mặt sau lưng anh để anh đừng nhìn thấy những giọt nước mắt mình tuôn ra khi trả lời anh :
- Em rất muốn như thế. Em rất muốn được trở lại bình thường với cuộc sống bình thường khi anh đã ra đi. Em rất muốn quên anh đi. Em muốn mình đừng nhớ gì đến Người-Khách-Lạ cũng như tất cả những cái gì, dù nhỏ nhất có liên quan đến anh ta. Nhưng em đã không thể làm được điều đó. Em không thể quên được anh ta, cho dù chỉ là những điều nhỏ nhặt nhất. Làm sao em có thể quên được cái bóng dáng anh, ngồi suy tư trong bóng đêm như một bức tượng đá. Quên được giọng nói của anh, vang vọng từ trong bóng đêm đen như ở một cõi xa xôi nào đó vọng về , nhưng lại như ở rất gần với em, như ở trong con người em vậy. Rồi tuy chỉ có mấy ngày bên anh nhưng đã có những điều tuyệt vời đã xảy ra giữa hai chúng ta nữa. Những lần ân ái cuồng nhiệt và dữ dội như giữa hai kẻ thù đó khiến cho em nghĩ có cảm giác rằng chẳng có cặp tình nhân nào trên đời này có được cảm xúc hạnh phúc như vậy khi yêu nhau. Có lẽ vì chúng ta sống ở hai phía đối nghịch với nhau trong cuộc chiến này, nên luôn có vẻ gì đó như ngỡ ngàng, như dè dặt khi ở trong vòng tay của nhau. Mỗi lần yêu nhau, dường như cả anh cùng em đều khám phá ra một điều gì mới mẻ về nhau khiến cho chúng ta cảm giác như lần đầu tiên đến với nhau vậy. Rồi thì tuy ở bên nhau cả ngày nhưng những lần ân ái đó lúc nào cũng vội vàng cuống cuống như thể đó là lần cuối cùng vậy. Chính vì tình yêu của chúng ta mong manh, dễ vỡ và có thể bất ngờ tan biến như khi xuất hiện nên nó lại càng trở nên dữ dội. Nó như bùng nổ và đốt cháy cả hai ta...Nó để cho cả hai chúng ta cùng lúc là niềm hạnh phúc và vết thương lòng quá lớn để có thể quên và xóa bỏ đi được. Nhưng anh đã nói đúng. Nếu em cứ nói những điều này ra sẽ khiến cho những ngày anh sống ở đây sẽ như bị một đám mây đen bao phủ lên lương tâm của anh, cũng như phủ một màu đen tối lên tình yêu của chúng ta. Giờ đây thì em phải cho nó qua một bên. Em sẽ không bao giờ nói đến chuyện này nữa. Em hứa với anh đấy. Nhưng anh cũng phải hứa với em là khi nào ra đi thì phải cho em biết. Phải để em giúp sức vào việc ra đi của anh.
- Anh hứa
- Không. Anh phải lấy danh dự sĩ quan của anh ra để hứa kia ?
“ Được” Anh vui hẳn lên và làm bộ nghiêm trang, ưỡn ngực lên và nói dõng dạc :
- Tôi xin hứa với tư cách là một sĩ quan Quân đội NDVN là tôi sẽ không được phép biến đi khỏi đây, nếu không được lệnh cho phép của bà thiếu tá phu nhân. Hết chưa ?
Câu nói “bà thiếu tá phu nhân” được anh kéo dài ra như riễu cợt cùng cử chỉ hài hước đó đã khiến nàng đang khóc cũng phải phì cười. Anh cũng cười và giúp nàng lau nước mắt tèm lem trên mặt. Nhưng nàng còn một điều kiện nữa :
- Chưa hết đâu ông Đại tướng. Ông còn phải hứa không được tự ý ra bờ sông để tìm kiếm ai và chọc phá ai ở ngoài đó nếu không cho em biết và đồng ý.
Anh nhìn nàng ngạc nhiên :
- Cái này thì không được rồi. Anh cần phải lẩn lút ra đó để xem có còn các đồng đội của anh không. Công việc đó của anh nếu thành công thì anh trở về bí mật cũng như khi anh ra đi làm sao em biết được. Còn giả dụ nếu như không thành công thì anh cũng ra ngã tư ngoài kia nằm chứ đâu có bò về đây để liên lụy tới em.. Nói chung là đâu có mắc mớ tới em mà em phải cấm cản.
- Đúng là không mắc mớ tới em thật. Nhưng chẳng còn bao ngày nữa thì anh sẽ đi rồi nên em không để cho anh ra ngoài bờ sông làm những công việc nguy hiểm như thế được. Hơn nữa khả năng liên lạc với đồng đội là hầu như không thể. Còn để gây tiếng vang thì có lẽ chẳng cần tới anh đâu. Ngày nào đạn pháo với hoả tiễn của Việt Cộng bên anh cũng réo nổ ầm ầm như thế này thì một vài tiếng súng của anh đâu có gây ra tiếng vang gì . Hơn nữa em cũng phải ích kỷ một chút chứ. Ngộ nhỡ anh gặp chuyện không may thì sao ? Em không thể thể mạo hiểm những ngày ít ỏi còn lại của anh ở đây được.
Anh làm bộ bực bội nói :
- Em đúng là không hiểu biết gì chuyện quân sự cả. Những hoạt động của anh sẽ giúp cho những người còn sống sót biết rằng họ vẫn còn có đồng đội ở sát bên cạnh. Họ sẽ giữ vững niềm tin. Ngoài ra nó còn làm cho kẻ thù ở đây, tức là ông bạn sĩ quan của em và đám lính của ông ta phải điên đầu, ngày đêm không yên với những tên tàn quân Việt Cộng còn sống sót ngoài bờ sông kia. Với lại anh cũng cần có việc gì để làm thêm chứ ? Việc gì cũng để một mình em làm, đến cơm em cũng phải bưng ra tận nơi. Rồi thì nằm mãi một chỗ khiến cho anh cuồng chân cẳng lắm.
- Chuyện cơm nước em không cho anh làm vì anh sẽ làm hư hỏng hết mọi thứ. Còn chuyện khác anh không làm được vì...vì anh đang là bệnh nhân còn em là y tá anh không nhớ à. Nhưng riêng chuyện mò ra bờ sông thì em không cho là vì nguy hiểm đến tính mạng của anh. Dứt khoát là thế. Đây là lệnh đấy.
- Ơ làm sao một thiếu uý quân đội NDVN lại nghe lệnh một thiếu tá Quân lực Việt Nam Cộng Hòa được. Lại là thiếu tá phu nhân nữa.
- Em không phải là thiếu tá quân lực VNCH, mà cũng chẳng phải là thiếu tá phu nhân nữa. Em là người yêu của anh nên em mới ra lệnh như thế và anh buộc phải nghe. Từ nay đến khi ra đi, anh muốn làm việc gì cũng phải được sự đồng ý của em. Y như em là chỉ huy của anh vậy. Rõ chưa ?
- Rõ. thưa bà chỉ huy ? Còn việc gì nữa không ?
- Không còn gì nữa anh lính ạ.
Anh nhìn nàng bằng ánh mắt dò hỏi. Rồi anh lên tiếng :
- Em không yêu cầu anh đừng giết tên sĩ quan ư ?
- Việc đó thì tùy anh. Anh muốn giết thì giết, muốn tha thì tha.
Nhìn nàng bằng đôi mắt long lanh, anh nói khẽ :
- Thôi được rồi. Việc tên sĩ quan thì để sau hãy tính. Còn bây giờ anh lính Vici đây xin phép bà chỉ huy một việc nữa ?
Nàng ngạc nhiên hỏi lại anh :
- Việc gì thế ?
- À, anh lính đây xin phép....được....được lên giường cùng bà chỉ huy để...nếu không thì sắp tới giờ mấy người khách đến rồi...
Anh chưa nói hết câu thì nàng đã kéo anh ngã xuống người nàng. Họ cuộn lấy nhau và ân ái cuồng nhiệt trong bóng tối lờ mờ của căn phòng ngủ.
(Hết Chương 10)
Mai Tú Ân (Chương 11)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét