18 thg 7, 2015

Khúc Ca Bi Tráng Cuối Cùng - Chương 05



Xuân thức dậy khi ánh sáng mặt trời đã chiếu sáng rực cả căn phòng ngủ của nàng. Những tia nắng lóng lánh xuyên qua ô cửa tò vò, chiếu từng vệt sáng xuống giường, xuống tận mặt nàng. Nhìn vệt nắng, nàng biết đã gần giữa trưa rồi và nàng có thói quen thường nằm ườn trên giường để nhìn những vệt nắng lung linh phản chiếu lên tận trần phòng ngủ. Hoặc nằm lim dim đôi mắt còn ngái ngủ để nghe tiếng chim hót véo von ngoài vườn... Nhưng đột nhiên Xuân bật dậy. Nàng chợt nhớ đến đêm hôm qua và người khách kỳ lạ đang ở trong nhà nàng. Một tên tàn quân Việt Cộng. Ý nghĩ khiến nàng nhảy bật ra khỏi giường và lao ra phòng khách.


Căn phòng trống không. Cái ghế xopha hôm qua anh ta còn nằm thì nay đã trống rỗng. Tấm dra giường gấp gọn gàng trên đó...

Nàng đứng lặng thảng thốt nhìn cái ghế dựa đêm qua anh ta đã ngủ vẫn nằm chỏng chơ ở chỗ cũ. Anh ta đã biến khỏi nhà nàng mau chóng như khi anh ta xuất hiện. Bí ẩn như trong một giấc mơ ? 

Nàng thốt lên thành tiếng giận dữ . Thế là anh ta đã ra đi. Và trái tim nàng chợt đau nhói với ý nghĩ sự rằng anh ta đã để lại đây là một khoảng trống giống như căn phòng và cái ghế trống rỗng kia. Một khoảng trống mà lần đầu tiên nàng thấy nó hiện ra trong cuộc đời nàng. Nó hiện ra như cái xalon dài và tấm dra giường đã được gấp gọn gàng ở đó. Ngay cả những lần chia tay với chồng nàng trong những lần anh về phép cũng chưa bao giờ tạo cho nàng một cái cảm giác cô đơn như thế khi kẻ lạ mặt kia đã để lại. Anh ta đã âm thầm rời khỏi căn nhà này sau khi đã gieo vào lòng nàng những hình ảnh tốt đẹp ban đầu. Vậy mà anh ta đã ra đi không có một lời từ biệt.

Nàng thấy bực bội trong người. Đúng là những kẻ vô ơn, vô giáo dục. Ít ra cũng đợi mình dậy để chào mình một tiếng chớ....Nàng cáu tiết thốt ra một tiếng chửi thề. Nàng có thói quen hay chửi thề khi còn đi học. Khi nàng lấy chồng thì nàng không còn chửi thề nữa, nhưng thỉnh thoảng nó vẫn bật ra thành tiếng trong cơn tức giận của mình.

Có tiếng động làm nàng quay phắt lại. Cái kẻ kỳ lạ đêm qua đang đứng ở cửa phòng tắm trong bộ đồ ngủ mà nàng đã đưa cho anh tối hôm qua. Anh ta đã không biến đi như nàng đã tưởng mà vẫn đang ung dung đứng ở đó nhìn nàng với nụ cười chế riễu trên miệng. Chỉ qua một đêm mà trông anh khoẻ mạnh hẳn ra. Khuôn mặt hồng hào và dáng vẻ thư thái. Anh nói khi nụ cười tinh quái nở trên miệng :

- Cô đã nổi giận không đúng rồi vì tôi vẫn còn ở đây. Còn nếu phải ra đi thì chắc chắn tôi sẽ phải có lời chào đến bà chủ nhà hiếu khách chứ ?

Tươi tỉnh và đang thong dong cạo râu, trông anh ta giống như một tay công tử thức dậy sau một buổi sáng thanh bình chứ không phải là một tên VC đang bị cả cái thế giới bên ngoài săn đuổi.

Nàng có cảm giác ấm lòng khi nhìn thấy anh ta vẫn hiện diện ở nhà nàng. Giây phút thảng thốt, trống vắng của nàng khi không nhìn thấy anh ta đã qua đi. Chính nàng cũng ngạc nhiên tại sao trong lòng mình lại có vẻ vui vui vẻ khi lại nhìn thấy bộ mặt tươi tỉnh của anh ta. Qủa tình thì nàng vui thật với một cảm giác nhẹ nhàng thú vị. Cảm giác đó giống như khi nàng tìm được cái gì quen thuộc mà nàng tưởng như đã mất. Vậy mà nàng cũng chỉ mới biết anh ta có đúng một ngày...

Thấy nàng vẫn đứng ngẩn người ra vì qúa bất ngờ, anh ta cúi đầu chào nàng một cách lịch sự pha chút hài hước :

- Chào cô. Đêm qua cô có ngủ ngon không ? Thấy nàng gật đầu anh ta tiếp : Tôi thì ngủ như một kẻ đã chết rồi và có lẽ chính vì thế sáng nay tôi thấy mình khỏe hẳn ra. Tôi đã đợi cô dậy từ sáng sớm để chuẩn bị lên đường. Khi ấy trời còn tờ mờ tối và đó chính là thời điểm duy nhất tôi có thể rời khỏi đây. Nhưng đến bây giờ thì cô mới thức giấc.... Thì ra các quí bà Sài Gòn có thói quen ngủ đến tận giờ này.

- Tôi tưởng rằng anh đã ra đi rồi chứ ? Tôi thấy căn phòng không và nghĩ anh đã đi khỏi nhà tôi từ khi trời còn chưa sáng… Và tôi thấy tức giận khi không có được một lời chào từ biệt. Anh đừng giận vì tôi nói năng lung tung nhé ?

Anh mỉm cười nói, giọng hài hước :

- Chắc chắn là tôi không giận rồi, bà chủ nhà tốt bụng ạ. Nhưng có như vậy tôi mới biết được các qúi bà phu nhân, vợ của các ông sĩ quan Quốc gia cũng chửi thề phát khiếp đấy chứ ?

Nàng bừng mặt lên và như muốn chui xuống đất vì những tiếng chửi thề mà ban nãy nàng đã thốt ra thành lời. Nàng xuống giọng :

- Ồ thôi mà. Cho tôi xin lỗi nhé ? Cũng vì tôi tưởng anh đã đi rồi..

- Thì tôi cũng định ra đi từ sáng sớm. Nhưng tôi phải chờ cô dậy để lấy lại hành lý của mình nữa chứ ? Dù sao thì cũng phải có hành lý để lên đuờng chứ ?.

- Hành lý ?

- Ờ, thì khẩu súng của tôi. Và cái mà cô gọi là đống rẻ rách của tôi nữa chứ. Tôi cũng phải mặc cái gì để đi ra ngoài đường phố chứ ? Cô hãy xem đây. Không có bộ đồ nào thì cũng không ra ngoài được, nhưng nếu mặc bộ đồ thùng thình đầy màu sắc như thế này thì cũng không thể đi đâu xa được.

Anh hài hước xoay một vòng cho nàng nhìn thấy bộ đồ ngủ rộng thùng thình trên người. Nhưng nàng thấy anh mặc bộ đồ này trông rất đẹp. Những đường sọc nhỏ nền nã rất hợp với làn da trắng xanh của anh và khiến cho anh trông như một cậu công tử con nhà. Nàng thấy làm lạ khi cũng bộ đồ này, chồng nàng mặc vào thì trông giống như một con công già làm dáng với bộ cánh màu mè. Nàng nhớ rằng mình đã nhận xét như vậy cho chồng nàng nghe khi lần đầu tiên anh ấy mặc nó. Thế là những bộ đồ ngủ nhiều màu nhiều sọc đã bị cất vào trong tủ cho tới tận bây giờ.

Nàng bật cười thành tiếng và nói :

- Anh mặc bộ đồ này trông rất đẹp. Chắc chắn là đẹp hơn bộ đồ lính rách rưới của anh. Nhưng thôi anh hãy vào nhà để tôi đi pha cà phê. Tôi thường hay uống cà phê vào lúc thức dậy. Rồi chúng ta sẽ nói chuyện ra đi của anh. Vậy mà ban nãy anh làm tôi giật mình vì nghĩ rằng anh đã biến mất.

Vẫn cái giọng tưng tửng đấy, anh nói :

- Tôi dậy khi trời còn tờ mờ tối. Có lẽ trời tối hợp với giờ đi đường của tôi hơn. Tôi đã chờ cô dậy nhưng đợi mãi..... thế là tôi đã lỡ mất chuyến xe đò sớm vào chiến khu. Chuyến xe đò tiếp theo thì tôi lại không có vé. Chính vì lý do đó tôi phải xin cô cho tôi được nán lại buổi chiều nay. Có lẽ đến tối tôi sẽ đón chuyến xe tối để về nhà chăng ?

Nàng bật cười trứoc câu nói hài huớc của anh. Trong tâm trạng vui vẻ, nàng nói :

- Tôi ở nhà một mình không có việc gì làm nên ngủ dậy trễ lắm. Nhưng mọi khi tôi dậy sớm hơn. Không hiểu sao sáng nay tôi ngủ đến tận bây giờ. Có lẽ hôm qua là một ngày qúa mệt nhọc đối với tôi.

- Đúng vậy, không phải ngày nào cũng có một tên Việt Cộng xông vào nhà để chĩa súng vào người như ngày hôm qua đâu. Thế cô định giải quyết tên bắt cóc đó thế nào đây ? Cô có căm ghét kẻ đó không ?

- Chẳng giải quyết gì mà cũng chẳng căm ghét gì vì chuyện hôm qua tôi quên hết rồi. Tôi có thói quen khi ngủ dậy thì quên hết chuyện xảy ra hôm trước rồi. À mà có đấy chứ. Cả đêm qua tôi cứ mơ thấy khẩu súng đen ngòm của anh chĩa vào người tôi. Anh biết không ? Trong giấc mơ đó, tôi đã thấy mình dùng một thế võ rất đẹp mà bây giờ tôi đã quên mất rồi. Tôi đã dùng thế võ đó để đoạt gọn khẩu súng trên tay anh và quay nòng súng lại bắt anh làm tù binh. Tôi còn lấy một cái ghế dựa để nằm cho thật thoải mái và bắt anh đứng giữa nhà với hai tay giơ cao khỏi đầu. Tôi còn định ra lệnh cho anh phải làm vài việc khác nữa. Nhưng tiếc qúa vì ngay lúc đó thì tôi lại tỉnh giấc mất rồi. Nếu không thì...

Anh mỉm cười thật tươi nhìn nàng. Anh nói :

- Thì cô đã lấy được khẩu súng của tôi và cũng bắt tôi làm tù binh rồi. Đó là sự thực rồi chứ đâu phải là một giấc mơ nữa.

Cả anh và nàng cùng cười vui vẻ. Nàng thoáng thấy nét mặt hồng hào của anh trên mặt và nụ cười của anh thật rạng rỡ và cũng thật đáng yêu..

Buổi trưa nhưng trong căn phòng khách vẫn tối lờ mờ. Họ ngồi đối diện với nhau bên hai ly cà phê bốc khói. Họ im lặng không nói với nhau lời nào và thỉnh thoảng ánh mắt họ gặp nhau lúng túng. Sau cùng anh lên tiếng :

- Cô nói gì đi chứ ? Dù chỉ trong buổi chiều nay thôi nhưng tôi cũng là tù binh của cô. Cô có thể ra lệnh gì đó chẳng hạn. Như cô đã định làm trong một giấc mơ đêm qua đó ?

Nàng cảm thấy đã đến lúc phải nói thẳng những điều đang ẩn chứatrong lòng mình. Đặt cái ly cà phê xuống bàn, nàng nói :

- Việc đầu tiên tôi muốn nói anh đừng gọi tôi là bà thiếu tá nữa. Đó là cấp bậc của chồng tôi chứ không phải của tôi. Hãy gọi tôi là cô chẳng hạn. Hoặc gọi tên tôi cho thân mật cũng được. Tôi tên là Xuân. Đó là cách xưng hô bình thừơng của các anh phải không ?

- Rất sẵn lòng thưa cô. Và nếu cô muốn gọi tên riêng thì tôi tên là Hòang. Anh đáp giọng nghiêm trang. Thế còn việc thứ hai ?

- Anh có thể ở đây đến tối nay hoặc tối mai hãy lên đường. Anh có thể ra đi vào lúc nào thuận tiện nhất, khi đám lính ngoài kia giảm bớt người anh hãy ra đi. Có thể đến tối mai anh đi vẫn được kia mà.

Đôi mắt đen của anh ánh lên vẻ như riễu cợt khi anh hỏi :

- Đây là lệnh phải không ? Và vì sao vậy ?

- Đúng vậy. Vì đơn giản là tôi không muốn anh bị người ta giết chết khi anh rời khỏi nơi này.Anh hãy ở tạm đây một hai ngày cho đến khi thật an toàn anh hãy ra đi.

Anh kìm một tiếng thở dài, rồi đặt ly càphê xuống bàn anh nói khẽ, chậm rãi :

- Điều này thì không thể được. Tối nay tôi sẽ phải ra đi. Tôi còn phải trở lại với đồng đội của tôi và họ đang chờ tôi.

- Nhưng lỡ tối nay bọn chúng vẫn chưa rút các chốt gác đi thì làm sao anh thoát được …

- Có thể vậy, nhưng tôi không thể ở nơi này lâu hơn được. Ở đây lâu sẽ rất nguy hiểm cho cô. Dù sao thì cô cũng là một vợ sĩ quan và cô có những bổn phận với gia đình và với Quốc Gia.

Nàng phì cười nói :

- Tôi không phải là một kẻ có lý tưởng cao siêu như thế đâu. Nếu tôi là người như vậy thì tôi đã giao nộp anh khi anh còn đang bất tỉnh chứ không phải làm ngược lại. Với lại tôi chỉ yêu cầu anh rời khỏi đây vào lúc thuận tiện vừa để an toàn cho anh vừa để an toàn cho tôi mà thôi ? Hơn nữa để tôi giặt và khâu vá lại bộ đồ của anh để anh có cái mặc mà lên đường nữa… ?

- Như vậy thì được. Nhưng khi đó cô phải trả lại cho tôi khẩu súng nữa đấy ?

- Đồng ý. Vậy là chúng ta đã thoả thuận với nhau xong. Trong thời gian anh ở đây, tôi sẽ không làm gì để hại cho anh đâu. Với điều kiện anh cũng đối với tôi như thế. Đến tối mai anh sẽ rời khỏi đây....Như vậy được chưa ? Và anh không cần phải thắc mắc lý do vì sao nữa ?

Anh mỉm cười nhìn nàng nói : - À, Há. Cô đã nói với tôi bằng cái giọng của một người giam giữ tù binh rồi đấy. Nếu tôi không lầm thì hôm qua chính tôi là người đã bắt cô làm tù binh kia mà. Không lẽ chỉ ngủ có một đêm thức dậy thôi mà mọi thứ bị đảo ngược hết cả.

- Anh không còn có cơ hội để làm như hôm qua nữa đâu ? Giờ đây tôi là chủ của căn nhà này nên anh phải nghe lời của tôi.

- Cô làm chủ căn nhà hay làm chủ khẩu súng của tôi ?

- Cả hai.

- Thế thì tôi là gì ở đây nhỉ ? Là tù binh hay là khách của cô ?

- Cũng là cả hai luôn. Nàng làm bộ thản nhiên nói. Làm gì thì cũng đều do anh quyết định cả qua thái độ sống của anh ở đây. Nếu anh cư xử đàng hoàng thì anh sẽ là khách trong cái nhà này. Còn ngược lại....

- Thôi thôi. Cô không phải lo tới những chuyện bôi nhọ tuyên truyền của chế độ này về chúng tôi. Không phải cứ ở trên rừng xuống thì toàn là người rừng cả đâu bà chủ nhà ạ. Nếu cô đã có lòng tốt như vậy thì tôi xin tá túc qua đến tối ngày mai. Rồi sau tôi sẽ rời khỏi đây mà không để cô phải lo lắng điều gì .

- Tôi tin lời của anh. Nàng nói. Chúng ta hãy uống cà phê đi đi. Chút nữa tôi sẽ phải đi ra chợ một lát. Anh có cần gì không ?

- Nếu có thể thì tôi muốn cô mua giúp cho tôi mấy tờ báo. Những tờ hàng ngày có đăng tin chiến sự đó. Và thuốc lá. Nhưng trước tiên thì cô xem còn có cái gì có thể ăn được thì hãy đem cho tôi. Một bữa no nê tối hôm qua dường như đã đi đâu mất trong lúc tôi ngủ. Bây giờ thì tôi lại đói dữ dội đây. Vì dù là khách hay là tù binh gì đi nữa thì ở đây tôi cũng phải được cho ăn uống chứ ? Phải không nào ?

Nàng bật cười gật đầu và đi xuống bếp. Đống đồ ăn khổng lồ hôm qua nàng mang về chỉ còn sót lại một ít. Nhưng có rất nhiều bánh ngọt, kẹo và trái cây. Đem hết cả lên cho anh, nàng áy náy nói :

- Chỉ còn từng này thôi anh dùng tạm đi. Cũng tạm đủ cho một mình anh rồi vì tôi không ăn sáng đâu. Chút nữa tôi đi chợ sẽ mua nhiều đồ để ăn hơn.

Nàng ngồi lại để kín đáo ngắm nhìn anh ăn sạch sành sanh những thứ được dọn ra. Trông người đàn ông đang ăn kia giống như một đứa trẻ đang say sưa với cây kem nàng có cảm giác vui vui. Dù sao thì có anh, nàng cũng không phải trải qua những giờ phút cô đơn trong căn nhà này. Có anh ta ở đây kể từ lúc nàng trở về thì nàng thấy không buồn tẻ ở ngay chính trong nhà của mình. Mặc dù nàng và anh ta bất đồng rất nhiều và luôn cãi vã khích bác nhau thì nàng vẫn mong muốn có anh ở lại trong nhà hơn.

Nàng hớp vội vàng ly càphê rồi nói với anh :

- Tôi sẽ đi ra chợ trưa nay để mua một số đồ cần dùng....

Anh nhìn nàng mỉm cười, mắt lấp lánh :

- Cô đã nói cái việc đi chợ này hai lần rồi. Tôi nghĩ chắc cô có gì muốn nói với tôi phải không ?

Lúng túng vì bị anh bắt đúng thóp, nàng cười nói :

- Thực sự thì tôi chỉ có ý hỏi xem anh muốn ăn gì để tôi sẽ mua...

- Chà, thật hân hạnh cho một tên tù binh như tôi qúa. Được hỏi muốn dùng món gì cho bữa trưa. Để tôi nghĩ xem nào ? Nem công hay chả phượng đây ?

Anh cười hàm răng trắng lấp lánh rồi nói :

- Chắc cô không biết tôi đã ăn gì trong mấy ngày trước đây đâu nhỉ. Chỉ có không khí và nước lã. Nên bây giờ cô cho ăn bất cứ thứ gì đối với tôi đều là cao lương mỹ vị cả. Nhưng tôi thấy cô có vẻ áy náy ?

- Anh nói đúng đấy. Nàng cười ngượng ngập nói : Thú thực với anh là tôi chẳng biết nấu món gì để đãi khách đây. Tôi vốn không phải là người nội trợ giỏi...Hơn nữa tôi cũng chẳng biết sở thích ăn uống thường ngày của các anh...

Anh bật cười lớn và giơ tay ngăn không cho nàng nói tiếp. Mặc dù cố gắng nghiêm túc, anh vẫn không thể nhịn được cười. Vừa cười ngặt nghẽo anh vừa nói :

- Ôi, trời. Thưa bà chủ nhà tốt bụng. Tôi là một người lính chứ không phải là một qúi ông đâu mà có sở thích ăn uống. Còn thường ngày thì chúng tôi tòan xơi cái món mà cánh lính thường gọi là :”cục gạch”. Đó là một lọai bánh lương khô của Trung Quốc chuyên làm gãy răng lính...Chính vì vậy cô cứ yên tâm mua bất cứ món ăn nào có bán ngòai chợ, và tôi sẽ là một vị khách dễ tính nhất của cô.

Nàng bật cười theo anh. Cầm cái làn đi chợ lên, nàng hạ giọng xuống nói với anh, như một người chị dặn dò cậu em trai của mình.

- Thôi, bây giờ tôi đi chợ đây. Còn anh thì phải ở trong nhà và tuyệt đối không được đi ra ngoài. Tôi nhắc lại là anh không được đi ra sau vườn kia. Vì tôi chỉ ở có một mình và nhà không có đàn ông. Những người ở các căn gác cao xung quanh vườn sẽ nhìn thấy anh ngay, nếu anh bước ra ngoài đó. Còn anh sẽ ở tạm nơi phòng khách này. Ban ngày đừng bao giờ anh bước ra ngoài vườn. Anh cứ ở căn phòng này vì khi đi chợ, tôi sẽ khoá cửa lại và chắc chắn sẽ không ai bước vào đây được.

Anh chăm chú lắng nghe nàng. Đôi mắt đen của anh nhìn xoáy vào nàng khiến nàng đỏ mặt lên lúng túng.

- Anh không tin tôi ư ? Có phải anh nghĩ rằng rồi chút nữa đây tôi sẽ trở về với một toán lính….

Anh mắt anh ánh lên vẻ long lanh khác lạ khiến nàng lúng túng im bặt. Anh chầm chậm đốt một điếu thuốc lá rồi nói :

- Tôi hoàn toàn không có một ý nghĩ nào để nghi ngờ cô cả. Bởi vì nếu cô muốn làm điều gì đó tương tự thì cô đã làm rồi. Và chỉ cần cô vẫy tay ra hiệu cũng đủ để cho bọn lính xông vào đây điệu tôi ra ngoài kia nằm với đồng đội rồi, đâu cần phải bày chuyện đi chợ cho rắc rối thêm. Tôi chỉ suy nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của tôi mà thôi. Nếu theo tôi hiểu thì khi nào còn ẩn nấp ở ngôi nhà này thì tôi sẽ không bao giờ được ra ngoài ánh sáng mặt trời. Tôi sẽ phải sống mãi ở trong bóng đêm cho đến khi rời khỏi đây ? Nhưng tôi chỉ chấp nhận điều kiện này trong ngày một ngày hai thôi, còn lâu hơn thì không đâu đấy.

Nàng im lặng một lát rồi gật đầu. Nhìn ánh mắt tối sầm đi của người thanh niên kia, nàng nói để an ủi anh :

- Được. Và đó cũng chỉ vì an tòan cho cả hai thôi. Tôi sẽ mang cho anh cả một đống sách truyện ở trong phòng và cả báo chí nữa. Tôi còn có cả...

Anh nhẹ nhàng cắt ngang lời của nàng. Anh nói giọng nặng vẻ ưu tư :

- Cám ơn cô. Tôi biết rằng cô đối với tôi rất tốt. Nhưng ý của tôi muốn nói không phải là tôi buồn chán trong bóng đêm ở đây. Như thế này là qúa tốt với một kẻ đang ở giữa ranh giới cửa sự sống chết. Ý nghĩ của tôi là không phải chỉ một mình tôi phải mãi sống trong cảnh đêm tối, mà cả cô cũng vậy. Trong con người của cô là nỗi lo sợ bị bọn lính phát hiện ra tôi ẩn náu ở đây. Mối lo lắng đó sẽ thường trực trong con người cô cho đến khi nào tôi không còn ở đây nữa. Nó còn làm cho cô khổ nhiều hơn cái cảnh sống trong bóng đêm của tôi. Nó cũng là một thứ bóng đêm luôn luôn ám ảnh cô. Nó bao trùm lên tinh thần cô và khiến cho cô phải ngày đêm lo lắng trong tình trạng bất an. Nếu không có tôi xuất hiện và đưa cô vào tình huống khó xử này thì chắc chắn là giờ đây trong lòng cô thanh thản vô cùng. Chẳng có mối lo nào cũng như bóng đêm đen nào động chạm vào được con người cô. Suy nghĩ ra điều này đã khiến cho tôi cảm thấy cứ phải áy náy, day dứt. Và cô càng đối xử tốt với tôi thì tôi lại càng khổ sở hơn vì điều đó cứ dày vò tôi mãi. Trong đầu tôi luôn hiện lên ý nghĩ rằng, mình đang lợi dụng lòng tốt của người phụ nữ trẻ này và rồi đến một lúc nào đó, mình sẽ làm hại đến cô ấy cũng bởi lòng tốt đó.

Nàng cảm động khi nghe những lời của anh. Điều đó chứng tỏ rằng anh một con người thẳng thắn, trung thực và rất… quan tâm đến nàng. Nhưng cứ để anh bộc bạch nỗi suy tư trong lòng như thế thì nàng sợ anh sẽ thay đổi ý định mất. Nàng cười nói cắt ngang lời anh :

- Ôi, anh bạn đúng là một nhà văn với những câu triết lý mà tôi chẳng hiểu gì cả. Nhưng tôi không phải là người sống nội tâm để cứ phải suy nghĩ về những vấn đề trìu tượng như thế đâu. Và nếu như lời anh nói thì cả hai chúng ta đều sống trong bóng đêm. Anh ở trong với bóng đêm bao quanh, còn tôi thì ở ngoài với bóng đêm ở trong lòng. Vậy chúng ta hoà nhé ? Thôi bây giờ hãy cùng uống cà phê đi rồi tôi còn phải đi chợ nữa. Đã gần trưa rồi.

Họ ngồi đối diện với nhau ở phòng khách. Hai cái phin cà phê đang chập chạp nhỏ từng giọt, từng giọt. Ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn ngoài đường hắt vào khiến căn phòng trông nhợt nhạt nửa tối nửa sáng.

Không khí yên lặng giữa hai người khiến nàng cảm thấy lúng túng. Anh cũng vậy với vẻ thiếu tự nhiên, anh liên tục ngọ ngoạy trong bộ pijamar rộng thùng thình. Có vẻ như anh không quen mặc những bộ đồ sặc sỡ và ẻo lả này của chồng nàng. Và có vẻ như anh đang khổ sở vì điều đó...

Nhưng nàng thấy bộ đồ ngủ này rất hợp với anh. Bộ đồ màu xanh nhạt được tô các viền xanh đậm thành hàng và điểm lên lớp vải đó những hoa văn kín đáo. Trong bộ quần áo ngủ phẳng phịu này rất hợp với nước da trắng xanh của anh. Nó khiến cho anh trông thật trang nhã và lịch sự. Điều mà nàng không nhìn thấy ở chồng mình khi anh ấy cũng mặc bất cứ bộ đồ đó trong cả tá bộ đồ ngủ đó.

“Vậy mà mình chẳng thấy đẹp chút nào khi chồng mình đã mặc những thứ này. Chồng nàng có cả mấy tá đồ như thế này và lần nào nàng cũng thấy khó chịu khi nhìn anh ta xuất hiện trong những bộ đồ ngủ này thay cho bộ đồ trận sĩ quan. Nhưng anh chàng Việt cộng đẹp trai này trông lại rất thanh lịch trong cùng một bộ đồ mà khi chồng nàng mặc lại trông giống như một anh hàng phở vậy.

Nàng bất giác mỉm cười khi nhớ đến vẻ mặt tiu nghỉu của chồng nàng khi nghe thấy nàng nhận xét như vậy về những bộ đồ ngủ đó. Và qủa thật sau đó chồng nàng đã không còn mặc bất cứ bộ đồ nào trong số nhiều bộ đồ ngủ ấy nữa.

Anh chàng Vici đang nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ, khi anh ta lên tiếng hỏi :

- Cô cười cái gì ? Có phải cô thích chí lắm khi nhìn thấy tôi trong bộ đồ ngủ ẻo lả này phải không ?

Với vẻ nghịch ngợm cố hữu của mình, nàng tỉnh bơ trả lời :

- Tôi chỉ ngạc nhiên chút ít. Nhưng tôi nghĩ rằng anh mặc bộ này còn hơn là bộ đồ rách rưới của anh...

- Có thể là vậy ? Nhưng nếu tôi phải mặc cái bộ đồ này thì đó cũng chỉ vì bị bắt buộc mà thôi. Trong căn nhà này chẳng còn quần áo nào khác ngoài bộ đồ này và đồ sĩ quan của chồng cô. Tôi không bao giờ muốn mặc quân phục của kẻ thù cả nên để tỏ ra lịch sự với chủ nhà, tôi đã phải chọn cái của nợ này thay vì khoác tấm vải liệm như ngày hôm qua. Xin cô nhớ cho là tôi vẫn là một người lính trong đội quân giải phóng. Tôi vẫn có một bộ quân phục của chính mình. Tuy bây giờ nó rách rưới nhưng vẫn là một bộ quân phục của một người chiến sĩ Giải phóng quân và tôi vẫn tự hào khi được mặc nó. Với lại suy cho cùng thì bộ đồ không làm ông thầy tu. Tôi sẽ mặc bộ đồ ngủ này của chồng cô nhưng tôi vẫn giữ tư thế của một sĩ quan quân đội nhân dân Việt Nam. Dù chỉ còn ở đây một ngày nữa thôi nhưng tôi sẽ không bao giờ làm điều gì sai trái để mất danh dự quân nhân của tôi. Cô sẽ thấy là tôi cư xử xứng đáng với sự tin cậy của cô, cho dù tôi có mặc đồ gì đi nữa. Và trong bộ quân phục của mình, cô sẽ thấy tôi không đáng sợ như những luận điệu tuyên truyền của đám Tâm lý chiến phía cô đã dựng lên. Nếu cứ nghe lời bọn Tâm Lý Chiến đó thì chúng tôi chỉ là một lũ người rừng đáng sợ lắm.

Nàng vẫn chưa chịu buông tha cho anh khi tưng tửng nói :

- Không phải đám Tâm lý chiến nào dựng lên cả mà chính tôi đã muốn rớt tim ra ngoài khi thấy anh xuất hiện ở đây hôm qua với bộ đồ đó. Lạy Chúa. Cho đến bây giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy sợ khi nhớ lại cảnh sáng qua. Thậm chí tôi có lúc tôi nghĩ không phải là một con người nữa mà là một thứ quái vật ở dưới cống chui lên. Người anh đã được quấn nhiều lớp vải rách của mấy bộ đồ đó cùng với nhiều bùn đất và máu me. Còn cái đầu thì phình to ra một cách kỳ dị khi quấn quá nhiều vải. Có lẽ khẩu súng trong tay anh cũng không khiến tôi sợ bằng bộ dạng kinh khủng của anh lúc đó.

Anh ngượng ngùng nói :

- Đó là tác phẩm của người đồng chí đã hy sinh của tôi. Chúng tôi đã băng bó cho nhau. Anh ấy không phải là y tá, mà tôi cũng vậy. Nhưng dù sao thì đó vẫn là một bộ quân phục của chúng tôi...

Nàng cắt lời anh khi lên tiếng, giọng vui vẻ :

- Thôi, thôi. Cái mớ giẻ rách đó không phải là bộ quần áo chứ đừng nói đến quân phục nữa. Và tôi rất hài lòng khi cắt phăng đi cái mới bùi xùi đó ra khỏi người anh.

Anh ta đột nhiên lúng túng ra mặt khi nàng vô tình nhắc đến chuyện đó. Thậm chí nàng đã nhìn thấy mặt của anh đỏ lên trong cảnh tranh tối tranh sáng của căn phòng. Một lát sau anh mới ngửng lên nhìn nàng để hỏi khẽ :

- Có phải cô là người đã băng bó cho tôi ngày hôm qua không ?

- Thì tôi đã nói chính tôi làm tất cả công việc đó rồi mà.

- Kể ra thì cô cũng bạo gan thật khi tự tiện cắt...cắt bỏ hết quần áo trên người tôi.

- Tôi làm việc đó như một người lương y thôi. Tôi là một y tá và đã làm những công việc tương tự rất nhiều lần rồi. Anh không nên để ý đến một việc cỏn con như vậy.

Im lặng một chút rồi anh mới rụt rè hỏi khẽ :

- Vậy là cô đã làm tất cả và cô …cô cũng đã thấy tất ...tất cả ?

Nàng bật cười trước cái vẻ lúng túng thất thần của anh.

- Anh nói thấy tất cả nghĩa là sao ? Nếu nói thấy tất cả nghĩa là nhìn trên người anh không còn mảnh vải nào thì là có. Tôi đã nhìn thấy tất cả. Nhưng điều đó có gì nghiêm trọng không mà anh có vẻ băn khoăn mãi thế hả anh Vici ?

Anh cúi đầu tránh ánh mắt nàng khi lên tiếng nói :

- Nhưng đáng lẽ ra cô không nên làm như thế. Dù sao thì cô cũng là một người đàn bà, còn tôi là một người đàn ông. Nếu trong trường hợp ngược lại thì tôi không dám làm như thế đâu.

- Nếu vậy thì anh đành lòng để cho một con người nào đó phải bỏ mạng chỉ vì người đó là đàn bà chứ không phải là đàn ông sao? Nàng hỏi và thấy anh ta không trả lời được. Rõ ràng là anh chàng đã xấu hổ lắm đây. Anh ta ngó lơ đi chỗ khác và cố gắng giấu mặt khỏi những tia sáng lờ mờ chiếu vào căn phòng. Nàng thích thú khi thấy anh chàng Việt Cộng này như đang muốn tìm chỗ để trốn khỏi ánh mắt của mình. Nàng vẫn tiếp tục không buông tha :

- Anh có những vết sẹo trên người chứng tỏ anh đã từng bị thương. Vậy lúc đó ai chăm sóc vết thương cho anh. Chắc chắn bên Cộng Sản các anh phải có nữ y tá như bên Quốc gia chứ ? Liệu anh dám không chịu chấp nhận cho nữ y tá săn sóc mà phải là những người đàn ông thì mới được cứu chữa cho anh không ?

- Tôi đã từng nằm quân y viện khi bị thương nặng hơn bây giờ rất nhiều. Không thể nhúc nhích nổi chân tay, tuy đầu óc vẫn tỉnh táo. Chính các nữ y tá đã chăm sóc cho tôi rất tận tình. Tôi còn nhớ là thỉnh thoảng, họ khiêng tôi ra bờ suối để tắm rửa. Họ lột trần truồng tôi ra và mấy cô y tá đã xúm lại kỳ cọ, tắm rửa cho tôi rất kỹ càng. Lần đầu thì tôi cũng có cảm giác ngượng ngùng, nhưng sau đó thì thấy rất bình thường. Thậm chí chúng tôi còn đùa giỡn với nhau khi họ tắm cho tôi bên bờ suối nữa kìa.

- Vậy tại sao anh cứ như thắc mắc hay xấu hổ khi tôi cũng là y tá và làm một công việc tương tự như các cô đó ?

Anh lại đỏ mặt lúng túng. Anh nói gượng gạo :

- Tôi cũng không biết nữa. Tôi biết là cô đã làm công việc đó cũng như những người y tá của chúng tôi thôi. Nhưng tôi vẫn có cái cảm giác khác.... Có lẽ là vì cô không phải là người phía bên chúng tôi, mà ở phía đối nghịch. Hoặc cũng có thể cô là một một qúi bà lịch sự, sang trọng và lại là một phụ nữ.... đẹp nữa.

Nàng phì cười nhưng cũng thấy thích thú khi nghe được những lời nói đó của anh ta. Anh chàng Việt Cộng này qủa là kỳ lạ. Anh ta không lo đến mạng sống của anh ta trong khi chỉ nhăm nhăm đi lo những việc sĩ diện vớ vẩn như thế. Không hiểu có phải những người CM thì đều lẩm cẩm như vậy không ?

Anh ta lại lên tiếng, trong khi ánh mắt chăm chú nhìn nàng. Dường như anh ta đang cố đọc trong ý nghĩ của nàng sự thực nào đó :

- Chắc chắn khi băng bó xong xuôi cho anh chàng Việt Cộng bị thương đó thì cô...cô sẽ không bỏ qua cơ hội để...để tìm hiểu thân xác về một anh chàng Việt Cộng...Tôi không có ý nói đến những điều dung tục...nhưng....

- Ý anh nói thế nghĩa là sao ?

- Ý tôi nói đến một tên Vici bằng xương bằng thịt đang nằm sờ sờ bất động ngay trước mặt, và không một mảnh vải che thân. Chắc chắn cô sẽ không bỏ qua cơ hội để xem xét kỹ càng tên này, xem hắn có phải là người thật không hay là ma...

Lại đến nước như thế nữa. Nàng nghĩ bụng và thoáng giật mình. Qủa là nàng đã có làm chút ít cái mà anh ta gọi là “tìm hiểu thân xác” . Anh chàng này thật như một con ma xó để có thể biết được nhiều chuyện ghê. Lúc này nàng cũng thấy thú vị nếu được đốp chát với anh ta lắm. Nàng nói :

- Thì anh cứ nói toạc ra là sau khi đã lột truồng anh ra rồi thì tôi có ngồi đó để chiêm ngưỡng cái thân hình còi cọp của anh không chứ gì ? Tôi có lật người anh qua lại để tìm hiểu từ A đến Z không chứ gì ? Câu trả lời là có đấy. Tại sao lại không nhỉ vì đây là dịp may hiếm có để tôi có thể tìm hiểu thân xác của một anh chàng Vici bằng xương bằng thịt. Đâu phải ai cũng có được may mắn như thế ? Tôi đã “tìm hiểu thân xác” của anh kỹ đến mức cuối cùng tôi phát hiện ra là anh ta cũng bình thường như mọi người lính Quốc Gia mà tôi đã từng chăm sóc. Là một tên Vici, và lại là một sĩ quan nữa cơ đấy, nhưng anh ta cũng chẳng phải là thần thánh gì. Anh ta cũng bình thường giống như mọi anh chàng An Nam mít khác. Có điều gì khác hơn thì đó là anh ta gầy đến nỗi lòi tất cả xương sườn ra và bụng anh ta lép kẹp ra vì mấy ngày liền chẳng có gì để nhét vào cả. Nếu tôi chậm cứu chữa một chút nữa thì anh ta sẽ nằm luôn không dậy nữa. Anh ta sẽ ngủm ngay trong nhà của tôi. Anh ta sẽ hy sinh anh dũng, nhưng không phải vì súng đạn mà vì đói. Thế anh có cần biết thêm gì nữa không ?

Anh ta nhìn nàng gầm gừ nói :

- Thôi đủ rồi. Cô đã tỏ ra là một bà chủ nhà hiếu khách tốt bụng nhưng cũng tỏ ra là một bà goá phụ ác khẩu không kém. Tôi đã thấy vẻ dịu dàng yếu đuối lẫn với sự hung hăng ghê gớm ở cùng một người đàn bà. Cô thật đáo để qúa....

- Thôi đủ rồi. Tốt nhất là chúng ta không nên tranh cãi với nhau nữa. Như anh nói chúng ta có qúa nhiều sự khác biệt với nhau, nên rất dễ để không hiểu nhau. Với lại tôi cũng chỉ có cái miệng hay chọc phá linh tinh thôi chớ thực sự không có gì đâu. Nếu anh hiểu tôi thì anh sẽ thấy tính cách của tôi đơn giản hơn nhiều. Còn nếu anh cứ cố chấp nữa thì tôi xin lỗi anh vậy. Tôi sẽ....

(Hết Chương 5)

Mai Tú Ân                                                CHƯƠNG 06

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét