31 thg 7, 2015

Giới thiệu tiểu thuyết Khúc Ca Bi Tráng Cuối Cùng của Mai Tú Ân


 Các bạn thân mến..

Tiểu thuyết Chuyện Tình Trong Đêm là cuốn sách mà MTA viết đã lâu, nhưng vì lý do mà ai cũng biết là nó không được xuất bản ở Việt Nam. Cùng với vài cuốn tiểu thuyết khác và hàng chục truyện ngắn nữa của MTA cũng đều phải chịu chung số phận hẩm hiu như cuốn Chuyện Tình Trong Đêm này. Mặc dù tiểu thuyết này có nội dung tốt, và được MTA viết ra với tất cả sự chân thành, lòng yêu thương quê hương đất nước, yêu thương những người lính Viêt Cộng của  chúng ta, và yêu thương cả những người lính VNCH đối phương nữa, nhưng vẫn bị Ban Tuyên Giáo ra lệnh không cho in và xuất bản. Đã bao lần MTA mang bản thảo cuốn tiểu thuyết này đến bao nhiều nhà in, nhưng đều bị từ chối. Mặc dù ở những nơi ấy, các đồng nghiệp đáng kính của MTA đều đánh giá cao cuốn tiểu thuyết này, cùng 2 cuốn truyện dài nữa của MTA. 

Cuốn tiểu thuyết Chuyện Tình Trong Đêm này khi viết gần xong, cỡ 1000 trang thì MTA đã được giám đốc NXB Hội Nhà Văn Việt Nam, chi nhánh TP.HCM, nhà văn Hoàng Đình Quang đã ưu ái dành cả phòng làm việc cho MTA viết nốt, và ký hợp đồng xuất bản. Và MTA đã đáp lại chân tình của anh Hoàng Đình Quang bằng việc cạo trọc đầu, ổ lại nhà xuất bản để viết ngày viết đêm cho xong tập bản thảo nói trên. Nhưng ở  cái nước Việt Nam của chúng ta bao giờ cũng có một vài đặc điểm vui vui. Đó là sự định kiến và sự đố kỵ thì  tài giỏi vô cùng. Việc NXB Hội bố trí chỗ ở cho MTA có chỗ để viết cho thuận lợi thì cũng là bình thường. Nhà văn Hoàng Đình Quang, giám đốc là chỗ quen thân, là một nhà văn đàn anh mà MTA rất kính quí. Còn tác phẩm Chuyện Tình Trông Đêm của MTA thì anh đã vác 90%, tức là cỡ 900 trang ra Hội Nhà Văn VN ở Hà Nội để xin ý kiến lãnh đạo Hội. Bọn Hưũ Thỉnh, Quang Thiều đều Ok cả rồi..Thế thì có cái phòng để làm viêc thì có gì đâu, cũng như ký hợp đồng thì có ai chết đâu. Chưa kể cái phòng được cấp cho MTA thì nóng thấy mẹ, vì máy lạnh chạy như rùa, khiến MTA lãnh đủ. 

Chỉ vì tình cờ báo chí đưa tin quá trời , hay em Tuyên Ráo thấy thấy lo lo, sợ sợ. Một ông cán bộ thì ngồi phán khơi khơi : Trông thằng Mai Tú Ân trông như thằng Sở Khanh, kiêm xã hội đen chứ nhà văn gì.  Có khi nó đạo văn ở trên giường ấy chứ. 
Còn anh Năm, nhà văn Nguyễn Quang Sáng thì dòm dòm MTA chòng chọc và tủm tỉm cười đểu. Mày chỉ có thể là một thằng nhà văn đẹp trai thôi, chứ không thể là một nhà văn giỏi được. Phải thay đổi đi. Đó là một câu nói sóc đến tím mặt mà đàn anh Nguyễn Quang Sáng đã chân tình chỉ dậy cho MTA. Nhưng với thời gian thì những điều anh Năm chỉ dậy càng lúc càng đúng với mình. Anh biết mình là một thằng ngốc mê mẩn văn chương và nếu chăm chỉ và gặp vận thì sẽ đóng góp được nhiều cho nước nhà. Rồi còn có các anh như Nhật  Tuấn, Chu Lai, Đoàn Thạch Biền, Mường Mán đều là những người chị  kính quý trêon cin đường theo đuổi nghiệp văn chương của mình. Chỉ tiếc nuối một điều rằng, khi anh Năm Nguyễn Quang Sáng mất, MTA ở xa không về đưa tiễn anh được. 

Văn chương như là một người tình không tình dục. Nó khó khăn, xấu xsi nhưng ngày lạicàng khiến cho ta mê đám nó hơn. Mà nó cũng đáng yêu lắm, giống như một tác phẩm văn chương mà MTA đã bỏ bao thời gian ở thực địa tìm hiểu và viết ra nó. Và cũng giống với  tính cách của mình là tất cả những gì minh viết ra thì cũng đều là sự làm việc nghiêm túc, hết lòng có thể. Một bài báo, một cái commens, hay là một cuốn sách thì đều được viết hết mình, viết tốt nhất có thể . Các bạn có thể rút ra điều đó từ tất cả những gì MTA viết ra..



Chỉ có điều nhừng cuốn tiểu thuyết mà MTA mất bao tâm huyết và thời gian viết ra thì cuối cùng chỉ nằm trong ngăn kéo. Mặc dù chúng không có vân đề gì về  đao đức hay chính trị chí, nhưng vẫn bị cấm triệt để , cấm toàn diện không để cho những đứa con tinh thần của MTA được ra mắt bạn đọc, như những tác phẩm văn chương khác được ra ngoài với ánh sáng. Đó là sự trả thù nhỏ nhen và hèn hạ mà các chủ nhân ông đất nước này đã nhằm vào cá nhân của MTA. Môt đòn đánh tiểu nhân đánh vào dưới lưng quần , khi cấm in những cuốn sách đó, mặc dù chúng chẳng có lỗi gì, mà chỉ cấm chúng để trừng trị tác giả. người đã viết ra nó. Một sự trả thù nhỏ nhặt và tiểu  nhân đối với MTA mà thôi . 

Việc im lìm cấm đoán này đã làm MTA rất thiệt thòi khi những đứa con tinh thần của mình cứ mãi ở trong bóng tối kể từ khi chúng ra đời. Sự chán nản, thất vọng đã khiến cho MTA bỏ mặc các bản thảo của mình . Để rồi cuối cùng mới thấy tác phẩm của mình đã bị mất mát, thất lạc rất nhiều. Có lẽ những đứa con tinh thần của mình cùng chán  cái bóng đêm mà chúng ở trong đó từ khi ra đời , không được xuất hiện đàng hoàng dưới ánh sáng mặt trời ,không được in ra nên cả đám bọn bản thảo ấy chúng chán đời bỏ đi hoang, hay đi tuẫn tiết  để trả nợ núi sống chăng ? 

Không thể biết được, mà chỉ có thể biết rằng, cho dù mất hết sạch sành sanh không còn chút bản thảo nào  nữa thì MTA cũng vẫn luôn ngẩng cao đầu đi dưới ánh sáng mặt trời. Tiếc đứt ruột, tiếc đau lòng và muốn khóc khi mất đi những bản thảo mà mình đã bỏ cả đời ra để viết, nhưng MTA sẽ không hối tiếc, không mảy may hối tiếc khi đã chọn được cho mình con đường mà mình đã và đang đi, và dù có mất hết sạch bản thảo, mất tự do thậm chí mất cả mạng đi nữa thì MTA cùng không hề hối tiếc. Không hề bởi mình đã ăn lộc nước lương dân quá nhiefu rồi. Vẫn xin một vai để cùng gánh vác Cây Thánh Giá Linh Thiêng, cùng ngọn cờ phấp phới của Tự Do, để rồi mò mẫm đi trên con đường tối đen, con đường gian nan mà không phải ai cũng đến được bờ bến cuối cùng nhưng lại là con đường duy nhất đưa dân tộc ta đến được với ánh sáng mặt trời. Và cho dù gập ghềnh trắc trở thì MTA vẫn đi con đường ấy, vì trên con đường gian nan diệu vợi ấy  như có cả dân tộc Việt Nam đồng hành. 

Trở về một câu chuyện tình say đắm nhưng cũng đầy nghiệt ngã giữa một sĩ quan tàn quân Việt Cộng,  một chàng sĩ quan QDND VN với một lady Sài Gòn trong những ngày khói lửa điêu linh của Mùa Xuân Mậu Thân 1968. Ở cái thành phố Thủ Đô đang là tâm điểm chém giết của cuộc chiến tranh giữa hai phe Quốc Cộng khi ấy đã nảy nở một câu chuyện kỳ lạ đã khiến cho hai con người như ở hai thế giới đối nghịch với nhau ấy đến được với nhau bằng một tình yêu đẹp nhất, vô tư nhất, nồng cháy nhất và cũng bi thương nhất...

Trở lại với việc giới thiệu cuốn tiểu thuyết Chuyện Tình Trong Đêm của MTA thì rất mong các bạn chiếu cố đọc. Hãy đọc nó bằng một sự bình thường, thanh thản, chậm rãi rồi thì các bạn sẽ có thể thấy cái gì trong đó, vui và hạnh phúc hơn. Mặc dù là một tác phẩm bi kịch nhưng cuối cùng thì với câu chuyện diễn ra thì nó sẽ khiến cho các nhân vật trong  truyện, cho người đọc chúng ta trở nên nhân văn hơn, yêu thương nhau hơn. 

Một bi kịch của tình yêu đôi lứa trong cái thời loạn lạc chiến tranh điêu linh của dân tộc ta. Nhưng tình yêu có tiếng nói riêng nên nó đã vượt qua được chiến tranh, vượt qua hận thù và qua cả những định kiến hẹp hòi để họ đến được với nhau. Và họ đã đến được với nhau trong câu chuyện tình bi thảm nhưng nồng cháy này..

"Họ đến được với nhau bằng một tình yêu tuyệt vời, nhưng nó kéo đến bao giờ. Đến bao giờ thì cái tình yêu tuyệt đẹp như một giấc mơ của họ sẽ chấm dứt, y như một giấc mơ ? Vì anh vẫn là một tên tàn quân Việt Cộng đang bị cả thế giới bên ngoài đang săn đuổi và có thể bị giết bất cứ lúc nào. Càng yêu anh thì Xuân luôn thấy nỗi sợ hãi khủng khiếp đó ám ảnh nàng nhiều hơn. Nhất là khi họ bình yên ở bên nhau, khi họ trò truyện, ân ái với nhau, thậm chí cả khi cãi cọ nhau như hai đứa trẻ, thì nỗi ám ảnh khủng khiếp đó cũng ngừng bám vào đầu óc nàng như một con đỉa tham lam đang hút máu nàng. Rồi cứ mỗi khi chợp mắt dù không lâu thì nàng luôn thấy anh bị giết. Nàng luôn mơ thấy cái hình ảnh ghê rợn đầy máu me của anh bị bắn hạ và nằm chết còng queo ngay ngã tư đường... "
(Hết trích)

Hãy tin lời của MTA, Khúc Ca Bi Tráng Cuối Cùng này là một tác phẩm tốt, đáng xem trong bối cảnh không có nhiều tác phẩm văn chương hay để đọc. Hãy đưa câu chuyện tình này đến với bất cứ nơi nào có tình yêu đôi lứa và chúc tất cả hanh phúc....

MTA

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét